Chúng ta bước vào Mùa
Vọng, hay còn gọi là mùa Ad. Mùa Vọng, nguyên nghĩa tiếng Latin là Adventus, (có nghĩa là đến, quang lâm). Thời thánh Giáo hoàng Grêgôriô I, thời
gian chuẩn bị đón chờ Chúa đến trước lễ Giáng Sinh kéo dài bốn tuần được gọi là
Mùa Vọng.
Hỏi :
Chúa đã đến chưa ? Chúng ta phải khẳng định với nhau rằng : Chúa đã
đến rồi. Vậy chúng ta còn mong chờ Chúa nào nữa?
Mùa Vọng Giáo hội đang
sống là sống với hai chiều kích : một là tưởng niệm biến cố Nhập thể làm
người của Đức Giêsu Con Thiên Chúa, sinh bởi Ðức Maria Đồng Trinh ; hai là
chờ đợi Chúa trở lại trong vinh quang để “phán xét kẻ sống và người chết”,
như chúng ta vẫn đọc trong kinh Tin Kính. Đó là lý do các từ “chờ đợi” được
người ta nhắc nhiều đến trong Mùa Vọng. Các lễ nghi cử hành Phụng vụ trong Mùa
Vọng, từ màu sắc, các bài đọc, các bài thánh ca đều diễn tả niềm hy vọng với
lời cầu xin tha thiết : « Maranatha – Ngài ơi hãy đến, Ngài
đến mau đi », và hơn thế nữa dân Do Thái kêu van : « Xin
Ngài xé tầng trời mà ngự xuống ».
Vì sống cả hai chiều
kích, nên người kitô hữu phải mặc tâm tình của dân Cựu Ước và của chính mình
ngày hôm nay.
Mùa Vọng trong Kinh Thánh
Phụng vụ Lời Chúa
trong Mùa Vọng làm chúng ta nhớ lại sự mong chờ Đấng Cứu Thế đến của Dân Do
Thái, Đấng mà ngôn sứ đã loan báo : “Từ gốc tổ Giêsê, sẽ đâm ra một
nhánh nhỏ, từ cội rễ ấy, sẽ mọc lên một mầm non...” (x.Is 11,
1-10).
Các bài đọc Cựu Ước
trưng dẫn sách các ngôn sứ, nhắc lại lời hứa ban Đấng Cứu Thế và việc dân Do
Thái chuẩn bị đón nhận ơn cứu độ.
Các bài đọc Thánh Thư
cho thấy lời các ngôn sứ ấy được ứng nghiệm trong Đức Giêsu, và nhấn mạnh đến
chiều kích trông đợi Đấng Cứu Thế đến lần thứ hai.
Các bài đọc Tin Mừng
đề cập đến các chủ đề “tỉnh thức”, nhất là lời rao giảng chuẩn bị đón Đấng Cứu
Thế qua lời của Gioan Tẩy Giả, cụ thể lời kêu gọi : “Hãy dọn đường đón Chúa,
quanh co uốn cho ngay, gồ ghề san cho phẳng, hố sâu lấp cho đầy, nơi cao phải
bạt xuống”. Các bài Tin Mừng Chúa nhật thứ tư các năm ABC, trích dẫn sự
kiện truyền tin cho Đức Maria, thánh Giuse hay cuộc thăm viếng của Đức
Maria.
Lời thiên thần Gabriel
cho biết Đức Maria cưu mang và sinh hạ Đấng Cứu Thế : “Và này đây
bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giêsu…” (x.Lc 1,
26-38)
Gioan Tẩy Giả, con
trai của Êlisabét và là anh em họ với Chúa Giêsu, xuất hiện trước để loan báo
việc Con Thiên Chúa đến, kêu gọi mọi người hoán cải và rao giảng rằng : “Có
Ðấng quyền thế hơn tôi đang đến sau tôi, tôi không đáng cúi xuống cởi quai dép
cho Người. Tôi đã làm phép rửa cho anh em nhờ nước; còn Người, Người sẽ làm
phép rửa cho anh em trong Thánh Thần” (Mc 1, 1.8 và Ga 1, 19.28)
Như thế, những việc cử
hành thánh trong Mùa Vọng nhắc nhở chúng ta hoán cải nội tâm, canh tân niềm
tin, vững tin vào tương lai và trở lên men giữa lòng thế giới.
Mùa Vọng
Trong lịch phụng vụ Công
Giáo, Mùa Vọng kéo dài bốn tuần và mỗi tuần có tên gọi truyền thống đặc thù của nó, gồm những lời đầu tiên của bài thánh ca mở đầu
:
- Chúa nhật I Mùa Vọng : Ad Te levavi... (= Con nâng tâm hồn con lên tới Chúa, lạy
Chúa…)
- Chúa nhật II Mùa Vọng : Populus
Sion ... (Này hỡi Dân Sion…)
- Chúa nhật III Mùa
Vọng : Gaudete ... (= Anh em hãy vui lên trong niềm vui của
Chúa…)
- Chủ nhật IV Mùa Vọng : Rorate ... (= Trời cao, hãy đổ
sương xuống, và làm mưa Đấng Công Chính...)
Đức Giêsu dạy chúng ta
sống Mùa Vọng
Đức Giêsu đã đến rồi,
nên chiều kích thứ nhất của Mùa Vọng nhắc lại cho chúng ta việc Chúa đến lần
thứ nhất, và tỉnh thức sẵn sàng đón Chúa tái lâm là chiều kích thứ hai : “Vì
giờ cứu rỗi các con đã đến gần” (x. Lc 21, 25-28, 34-36).
“Sẽ có những điềm
lạ trên mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao; dưới đất, các dân tộc buồn sầu lo
lắng, vì biển gầm sóng vỗ. Người ta sợ hãi kinh hồn chờ đợi những gì sẽ
xảy đến trong vũ trụ, vì các tầng trời sẽ rung chuyển. Lúc đó, người ta sẽ thấy
trên đám mây, Con Người hiện đến đầy quyền năng và uy nghi cao cả. Khi những
điều đó bắt đầu xảy đến, các con hãy đứng dậy và ngẩng đầu lên, vì giờ cứu rỗi
các con đã gần đến” (Lc 21, 25-28). Đó là những dấu hiệu báo trước ngày
Chúa tái lâm.
Thế giới nói chung đã, đang và sẽ còn trải qua những ngày chết
chóc kinh hoàng với đại dịch Covid-19 lây lan phủ kín phần lớn địa cầu
khiến mấy
triệu người chết, con số vẫn chưa dừng. Người ta thấy nhiều cảnh thật bi ai trên các phương tiện
truyền thông. Có người đã chết cô đơn không có người thân tại bệnh viện cũng
như tại nhà thờ và nghĩa trang, thậm chí chết không còn đất để chôn, không còn
củi để thiêu, khiến người còn sống không khỏi đau lòng. Vì lệnh cách ly tại chỗ
để ngăn chặn sự lây lan của virus không cho phép các thành viên gia đình đến
chăm sóc người thân đang bị nhiễm bệnh, chết không thể an táng.
Người bệnh mất đi để lại bao người già
không nơi nương tựa, trẻ em mồ côi cút quắt, đến các bác sĩ, y tá, nhân viên y tế, tình nguyện viên, những người ở
tuyến đầu trong tình trạng khẩn cấp chống dịch,
một số bị sang chấn tâm lý vì không cứu được người. Trong tình cảnh
bi thương hiện nay, khi toàn thế giới chìm trong khổ đau và lo lắng, đất thấm
lệ rơi, phải
chăng giờ cữu rỗi đã gần đến?
Lời Chúa Giêsu khuyên
chúng ta vẫn còn cấp bách : “Các con hãy giữ mình, kẻo lòng các
con ra nặng nề, vì chè chén say sưa và lo lắng việc đời, mà ngày đó thình lình
đến với các con, như chiếc lưới chụp xuống mọi người sống trên mặt đất. Vậy các
con hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, để có thể thoát khỏi những việc sắp xảy
đến và đứng vững trước mặt Con Người!” (Lc 21, 34-36).
Thế giới đã kiệt quệ bởi đại dịch vẫn đang tiếp diễn này đòi hỏi
mỗi người chúng ta phải cảnh giác và có trách nhiệm. Đức Phanxicô nói : Người Kitô hữu được
khích lệ mở các cửa của mình để cùng Chúa Cứu Thế giáng sinh đi gặp gỡ những ai
đang đi trên đường. Sách Khải Huyền viết : “Ta đứng ngoài cửa và gõ”.
Chúa gõ cửa lòng chúng ta : “Ai nghe tiếng Ta và mở cửa, thì Ta sẽ vào nhà
người ấy, sẽ dùng bữa chiều với người ấy và người ấy sẽ dùng bữa với Ta”
(Kh 3,20). Chúa đang chờ đợi chúng ta mở cửa để bước vào đem theo phúc lành
cũng như tình thương của Chúa đến cho chúng ta.
Lạy
Mẹ từ ái, xin dắt chúng con bước theo Chúa trong hy
vọng mọi nơi mọi lúc.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ