Chúa nhật XIII TN (Mc 5, 21-43 hoặc 21-24. 35-43)
Trong ngữ cảnh Tin Mừng hôm nay, ta bắt gặp những hoàn cảnh trớ trêu của cuộc đời : Bà bị băng huyết 12 năm và đứa con gái 12 tuổi ... đã chết 1
Về phần người đàn bà, ta thấy bà sợ phát
run lên. Bà sợ có lẽ vì thấy mình đã làm cho Chúa Giêsu bị luỵ vào tình trạng ô
uế theo luật. Nhưng cũng có thể bà sợ vì thấy điều vừa xảy ra cho mình. Sợ và
run khi gần Chúa Giêsu. Sợ cũng là một phản ứng của con người khi được thấy
Thiên Chúa tỏ mình ra cho mình.
Với câu chuyện bà băng huyết được lành,
mọi người ở gần bà chứng kiến vì đã thấy: bà hoàn toàn không mong dựa vào sức lực
con người nữa, nhưng bà vẫn không mất hy vọng, bà đặt tin tưởng nơi Chúa Giêsu
(c. 28). Và chính Chúa Giêsu đã xác nhận điều đó, và ta thấy thánh Máccô diễn tả
qua một sự chuyển dịch từ ngữ đầy ý nghĩa: ông trưởng hội đường khẩn xin Chúa
Giêsu cho “con gái mình", nhưng khi đối diện với người phụ nữ đã được chữa
lành, Chúa Giêsu lại nói: “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con”, y như thể
Người là cha của người phụ nữ ấy, là người cho đến nay không được một người nam
nào che chở bảo vệ (đây là người phụ nữ duy nhất mà Chúa Giêsu gọi như thế).
Chuyện kế tiếp là ta t hấy hình ảnh của
Gia-ia. Gia-ia chìm đi một lúc trong đám đông đang đi theo Chúa Giêsu. Trong
khoảng thời gian này, bà băng huyết được chữa lành. Đến lúc ấy, Gia-ia nhận được
tin chẳng lành: con gái ông đã chết! Vậy thì “làm phiền Thầy chi nữa?”. Dưới
ánh mắt và nghĩ suy của những người đưa tin, người cha đã đến gặp Chúa Giêsu
quá muộn. Chính họ vừa mới nói ra sự không tin của họ; chính thái độ này vừa
như muốn giới hạn quyền năng Chúa Giêsu lại vừa muốn lung lạc lòng tin của
Gia-ia.
Với Gia-ia thì ta nhận thấy hy vọng và
niềm tin nơi ông vào Chúa Giêsu là sẽ nhận được sự trợ giúp cho con gái ông
đang hấp hối (c. 23). Nhưng trên đường về có Chúa Giêsu cùng đi, ông đã được
tin chẳng lành.
Có thể nói đây là điểm gay cấn nhất, coi
như hết niềm hy vọng và mất cả niềm tin. Bao nhiêu nghi vấn đặt ra rằng có
tương quan nào giữa Chúa Giêsu và cái chết? Phải chăng Chúa Giêsu có là thầy
thuốc tài giỏi nhất, cũng phải bó tay trước cái chết?
Thế nhưng rồi ta thấy Chúa Giêsu đã kêu
mời Gia-ia đừng sợ hãi và thất vọng, nhưng hãy đứng vững trong niềm tin (c.
36). Giữa lời khuyên của các sứ giả (c. 35) và lời khuyến khích của Chúa Giêsu,
hết sức bình tĩnh và rất bình tĩnh, Gia-ia đã nghe theo Chúa Giêsu và đi với
Chúa Giêsu đến với đứa con gái vừa tắt thở.
Chúa Giêsu đã trấn an ông, bởi vì ông cần
phải thắng vượt được nỗi sợ hãi của ông, để sẵn sàng chứng kiến quyền lực thần
linh của Chúa Giêsu hiển lộ ra. Công thức “Đừng sợ” ở những chỗ khác thường được
dành cho các hoạt cảnh mạc khải (x. 6,50; Mt 28,5; Lc 1,13.30); ở đây công thức
này cũng đang chuẩn bị một cảnh thuộc loại đó. Tác giả Mc thường nhấn mạnh đến
nỗi sợ hãi, kinh ngạc hoặc kinh hoàng nơi những người đã chứng kiến các phép lạ
(x. 1,27; 2,12; 4,41; 5,15;…), nhưng những phản ứng này không đưa tới đức tin.
Chúa Giêsu khuyến khích Gia-ia đừng chao đảo trong đức tin, bởi vì, như Chúa
Giêsu sẽ nói với người cha của đứa bé động kinh, “cái gì cũng có thể, đối với
người có lòng tin” (9,23).
Phản ứng mạnh mẽ của đám đông được nhắc
tới bằng câu này vừa cho thấy họ không tin vừa càng nêu bật tính cách phi thường
của những gì Chúa Giêsu sắp làm. Cha mẹ em bé ở vào vị trí chứng nhân cùng với
Phêrô, Giacôbê và Gioan. Dường như mọi người đều đồng ý là đứa bé đã chết.
Đứng trước cảnh tượng bi đát là con bé
đã chết thì Chúa Giêsu không rút lại sự giúp đỡ đã hứa và tiếp tục tiến bước,
dù bây giờ là tiến bước đến với một người đã chết.
Đến khung cảnh này, ta thấy Chúa Giêsu
muốn ba môn đệ chọn lọc có mặt nhìn thấy thực tế quyền năng của Thầy và tham dự
vào chuyện làm cho người chết sống lại cách gần gũi.
Khi Chúa Giêsu nói rằng em bé chỉ “ngủ” thôi
thì dường như tất cả mọi người có mặt ở đó đều chế nhạo Người, bởi vì họ chắc
chắn xác định rằng em đã chết.
Đến lúc này thì có cuộc phân rẽ rất rõ
ràng: chỉ cha mẹ em bé và ba môn đệ được đi với Chúa Giêsu vào gặp em bé đã hết.
Và rồi với ngần ấy người. họ đã chứng kiến hành động hết sức đơn giản của Chúa
Giêsu : Chúa Giêsu chỉ cầm lấy tay em và gọi em dậy.
Và rồi sự kiện cũng như chuyện không thể
tin nổi đã xảy ra: em đứng dậy và đi lại được. Tin mừng còn ghi lại một chi tiết
cho thấy Chúa Giêsu rất tinh tế: Người bảo họ “cho con bé ăn”.
Với tất cả những điều ta thấy, đây không
phải chỉ là một cuộc chữa lành thể lý nhờ tiếp xúc bên ngoài với bản thân Chúa
Giêsu, nhưng là ơn cứu độ mà lời Người loan báo và ban cho tất cả những ai tin
tưởng đến với Người.
Quyền năng chữa lành của Chúa Giêsu đã
làm nổ tung các giới hạn của mọi niềm hy vọng, và cả những giới hạn của kinh
nghiệm của các môn đệ và của cả tất cả những người theo Chúa. Khi thấy được quyền
năng, họ phải nhìn nhận: Chúa Giêsu mạnh hơn sự chết. Và đặc biệt, các môn đệ
không còn như trước nữa; một thực tại mới vừa xuất hiện ở chân trời kinh nghiệm
của họ. Đứng trước cái chết, các môn đệ có thể trả lời với nó không chỉ bằng
các tiếng than van rỗng tuếch, nhưng bằng niềm tin tưởng vào quyền lực của Chúa
Giêsu. Khi thấy như vậy, họ nhận ra rằng họ không mạnh, nhưng họ biết rằng Chús
Giêsu rất mạnh.
Với câu chuyện về niềm tin của ông
Gia-ia và bà băng huyết, tác giả Tin Mừng cho chúng ta thấy hai ví dụ tương tự
về bước đi của người tín hữu và câu trả lời họ nhận được từ Đức Kitô.
Bên kia phép lạ thể lý, tác giả Tin Mừng
muốn giúp chúng ta cảm nhận được sự sống viên mãn Đấng Cứu Thế ban cho người
tín hữu, lúc này, khi Người đã được tôn vinh bởi cuộc Khổ Nạn và Phục Sinh.
Người Kitô hữu cũng là người được Chúa
Giêsu tách riêng ra để trải nghiệm quyền lực của Người trên những hoàn cảnh gay
go. Chắc chắn Chúa Giêsu không muốn chúng ta nhắm mắt khi đứng trước các giới hạn
của khả năng con người, hoặc chao đảo giữa ảo tưởng và thất vọng. Chúng ta sẽ
phản ứng thế nào? Là chứng nhân của Đấng là Chúa tể, chúng ta biết mời gọi người
ta bình tĩnh giữ vững niềm tin? Hay là chỉ hùa theo số đông, buông xuôi theo
hoàn cảnh khó khăn như một định mệnh khắc nghiệt?
Ta thấy Ông Gia-ia đã chứng tỏ một đức
tin đáng phục. Bà băng huyết cũng có những suy nghĩ và chọn lựa nói lên lòng
tín thác. Bởi vì Chúa Giêsu có đó để khuyến khích, trấn an, mời gọi họ vững
vàng đi tới.
Niềm tin của chúng ta vào Chúa ngày hôm
nay như thế nào ? Liệu rằng khi chúng ta đau ốm, khi chúng ta có ngườn thân qua
đời chúng ta có niềm tin nhưng hai nhân vật chính ngày hôm nay sau Chúa Giêsu.
Thật thế, với con người mỏng dòn và yếu
đuối, ta đã bao lần thốt lên với Chúa : Thầy ! Sợ phát khiếp mà Thầy bảo con đừng
sợ ! Thầy hay thật !
Thầy hay thật đó chứ ! Thầy luôn luôn trải
dài tình thương và lòng nhân hậu trên mỗi cuộc đời của chúng ta. Phần chúng ta,
chúng ta đã không đủ niềm tin vào Chúa và Đấng có quyền uy trên tất cả.
Điều bi đát nhất của đời ta khi ta dựa
vào tiền tài, danh vọng và cả dục vọng và tưởng chừng như đó là cứu cánh của đời
ta. Thế nhưng rồi không phải. Tất cả đều là hư vô mà thôi.
Nêu nhớ rằng bên kia và đằng sau phép lạ,
Chúa Giêsu mời gọi chúng ta khám phá ra mầu nhiệm bản thân Người. Bên kia cái
chết thể lý, Người mời chúng ta hướng tới sự sống viên mãn.
Trong hành cõi nhân sinh này, nếu như
chúng ta tin tưởng tuyệt đối vào Chúa Giêsu, chúng ta sẽ tiếp tục tiến bước, dù
con đường trước mắt có vẻ đã khép lại. Trong trăm công nghìn việc nhằm phục vụ
hạnh phúc của con người, chúng ta vẫn được mời học lấy cái nhìn tinh tế và ân cần
của Chúa Giêsu: “cho con bé ăn”. Chúa Giêsu thấy nhu cầu nhỏ bé của từng con
người, dù bé nhỏ. Người không bao giờ vì số đông mà quên từng cá nhân và coi
thường nhu cầu của từng cá nhân.
Vậy thì mỗi chúng ta đừng sợ nhé ! Thầy
luôn luôn ở bên, ở cùng và ở trong cuộc đời ta. Chẳng có gì phải sợ vì Thiên Chúa
mãi mãi yêu thương, che chở đời ta.
Huệ Minh