Phái này tính đến cả những luật sĩ và biệt phái, nhưng cũng có một số tư tế. Tổ chức các thành viên lại thành những nhóm tôn giáo, phái Pharisiêu nhắm đến việc duy trì những nhóm này bằng sự trung thành với Lề Luật và lòng sùng đạo.
Phái này tính đến cả những luật sĩ và biệt
phái, nhưng cũng có một số tư tế. Tổ chức các thành viên lại thành những nhóm
tôn giáo, phái Pharisiêu nhắm đến việc duy trì những nhóm này bằng sự trung
thành với Lề Luật và lòng sùng đạo.
1. Những nguyên nhân mâu thuẫn với Đức
Giêsu
Về mặt lịch sử, dường như trách nhiệm về
cái chết của Đức Giêsu trước hết thuộc giai cấp tăng lữ và phái Sađốc; những
người Pharisiêu không được nêu đích danh trong các bản văn về Cuộc Tử Nạn (trừ
Ga 18,3); vài người trong số họ thẳng thắn xin bảo vệ Đức Giêsu (Ga 7,50);
9,16) và những Kitô hữu (Cv 5,34; 23,9); nhiều người thấy nơi Đức Giêsu Đấng đã
hoàn thành đức tin Do thái của họ (Cv 15,5) – cũng như Phaolô, họ là những đại
diện sáng chói nhất (Cv 26,5; Pl 3,5). Dẫu vậy vẫn còn một số đông chống đối kịch
liệt lời giảng dạy và bản thân con người của Đức Giêsu. Chính sự chống đối này
chứ không phải là chủ nghĩa cơ hội của các đại tư tế đã đem lại lợi ích dưới
cái nhìn của các tác giả Tin mừng, vì nó nêu bật sự mâu thuẫn của Do thái giáo
và của Kitô giáo.
Để không phải lên án thói giả hình của
người Pharisiêu thời xưa, điều quan trọng là nhận biết những đặc tính chúng là
nguồn gốc của những thái độ quá đáng của họ. Đức Giêsu khâm phục lòng nhiệt
thành của họ (Mt 23,15), mối bận tâm của họ về sự hoàn thiện và sự trong sạch;
thánh Phaolô đã nhấn mạnh đến ý chí thực hành lề luật cách tỉ mỉ của họ; người
ta phải khen ngợi họ đã gắn bó với những truyền thống sống động được truyền khẩu.
Thế nhưng, mạnh về sự am hiểu lề luật, họ đã ngăn chặn giáo huấn của Thiên Chúa
bằng những truyền thống nhân văn của họ (Mt 15,1-20), họ mỉa mai những người dốt
nát nhân danh luật pháp riêng của họ (Lc 18,11…), họ tránh tiếp xúc với những kẻ
tội lỗi và bọn thu thuế, như thế là giới hạn tình yêu của Thiên Chúa trong phạm
vi của họ; họ còn cho rằng họ có những luật pháp về Thiên Chúa nhân danh việc
thực hành của họ (Mt 20,1-15 ; Lc 15,25-30). Và theo Phaolô (Rm 2,17-24), vì họ
không thể thực hiện lý tưởng này nên họ xử sự bằng thói đạo đức giả, “mồ mả tô
vôi” (Mt 23,27). Đóng kín trong thế giới luật lệ, họ trở nên mù lòa với các ánh
sáng đến nữa, họ từ chối nhận biết nơi Đức Giêsu điều gì đó khác ngoài một tên
bịp bợp hay một kẻ đồng minh của quỷ.
2. Chủ nghĩa pharisiêu
Việc sử dụng từ “pharisiêu” này trong bối
cảnh còn gây tranh luận đã chi phối cách dùng quen thuộc trong truyền thống của
người Kitô hữu. Ở nghĩa hẹp này, chủ nghĩa pharisiêu không còn là một phái nữa,
nhưng đó là một tinh thần chống lại tinh thần Tin Mừng. Sách tin mừng thứ 4 đã
ghi lại được một số sự việc tiêu biểu xảy ra về sự mù quáng của người Pharisiêu
(Ga 8,13 ; 9,13.40), nhưng sách này lại thường đồng hóa họ với “người Do thái”,
đồng thời cũng chỉ ra rằng sự xung đột của họ với Đức Giêsu có một giá trị vượt
lịch sử. Có thứ chủ nghĩa pharisiêu khi mà người ta nấp dưới vẻ bề ngoài của
công lý để miễn khỏi phải sống công lý ấy từ trong bản thân họ, hoặc khỏi phải
nhận biết tội lỗi và nghe tiếng gọi của Thiên Chúa, khi mà người ta bao bọc
tình yêu Thiên Chúa trong phạm vi hiểu biết tôn giáo chật hẹp của họ. Tâm tính
này cũng được thấy trong đạo Kitô thời sơ khai, nơi những người Do thái-Kitô mà
thánh Phaolô đã đụng chạm với họ (Cv 15,5): những người này muốn buộc những ai
hoán cải đã từng thờ đa thần phải theo những thực hành của người Do thái, và
qua đó giữ chặt những người đã được giải thoát khỏi Lề luật bởi cái chết của Đức
Kitô dưới ách của Lề luật. Chủ nghĩa pharisiêu vẫn còn nơi người Kitô hữu vốn
coi thường người Do thái bị lìa khỏi cây (Rm 11,18…). Chủ nghĩa pharisiêu đe dọa
Kitô giáo trong chừng mực mà chủ nghĩa này đi ngược lại giai đoạn tuân thủ luật
pháp và không biết đến tính phổ quát của ân sủng.
nguồn: daminhvn