1.
Tiếng các đầy tớ hợp sức sủa xung trận dữ dội, đanh thép nhất là cậu đày tớ
Baby tuổi teen, đang lớn (vẫn còn lẽo đẽo theo và ngủ với mẹ chó Lucky).
Biết
có khách lạ vào Nhà xứ, song tớ cố tình chậm ra. Lý do đang bận viết ‘vụn vặt…’,
lại trong đỉnh cao cảm hứng, ý tưởng tuôn trào.
Tớ
ra, một anh trung niên, dáng vẻ không phải ‘anh em thiện lành’ (xin lỗi sếp
Trung Nguyên)…
-
Anh cho hỏi, nghe ông gì làm kim tĩnh trước tết nói, sau tết Nhà thờ làm tiếp…
Khách lạ gặp trả lời sau khi tớ hỏi ‘anh đến đây có chuyện gì ?’.
(Câu
nói ‘bịa’ cho thấy anh chẳng biết tớ là ai… Có lẽ câu ‘đối đáp’ ngẫu hứng cho
qua khi thấy có người bất ngờ hỏi).
Tớ
ra vẻ không biết gì, dẫu vậy tớ bỏ qua thói quen, ‘thất kính’ không mời vào
phòng khách, nghĩa là ‘tiếp’ anh ngay sân Nhà thờ, có chút cảnh giác.
-
Tôi nghe chưa kịp, xin anh nói rõ hơn được không ?
-
Thấy ông gì đó trước làm kim tĩnh ngoài nghĩa địa nói, ông cha bảo sau tết sẽ
làm tiếp…
(Có
thêm chi tiết mới ‘ông cha bảo’)
Tớ
vẫn thản nhiên:
-
Tôi nghe Nhà thờ có xây kim tĩnh, nhưng không nghe nói sau tết làm tiếp. Tôi
không biết Nhà thờ có làm tiếp hay không? Ủa, vậy các anh là thợ xây kim tĩnh à
?
Bất
ngờ, ‘hắn’ quá liều khi… ‘gật đầu’.
Tớ
tạm rời quan sát Anh, mở rộng tầm nhìn…
Phát
hiện thêm một tên nữa đang đứng gần chuồng chim, gần chỗ tớ để con ‘giấc mơ’. Hắn
nhìn trẻ măng, ăn mặc mặc kiểu dân thợ hồ.
Khi
thấy tớ phát hiện, hắn thôi đứng im, bước ra làm cặp với anh trung niên.
Đến
nước này tớ lật bài ngửa:
-
Anh biết ông cha đó là ai không? Chính tôi là ông Cha đây… Giáo xứ không có xây
thêm kim tĩnh gì hết. Ngày trước ai xây kim tĩnh tôi nhẵn mặt hết chứ… Nói thế
để các ảnh bỏ thái độ điêu ngoa, gian dối đi…
Thấy
tớ lật bài ngửa nhanh và ‘sòng phẳng’ lại có chút ‘nộ khi’, hai tên thiếu vẻ
‘anh em thiện lành’ vội rút không lời chào….
Tớ
giật mình....
Con
giấc mơ- Dream (xe máy) tớ để hờ bứng dưới sân, ngay dưới gốc cây Lan thơm ngát
bấy lâu nay ‘lười’ khóa, dẫu đã ‘tậu’ con khóa bánh xe…chất lượng.
2.
Phải sống trong tâm trạng nghi ngờ, cảnh giác… thật khổ. Điều đó cho thấy một
môi trường đang khủng hoảng chân lý, đạo đức suy đồi, chánh pháp lụi tàn… Hệ quả
xã hội đầy bất an, nghi ngờ nhau !
Khi
‘đúng quy trình’ bất an- cảnh giác đạt ngưỡng ‘thời rực rỡ nhất’, thì đấy thực
là thảm họa dân tộc !
Tự
dưng nhớ lời lão Bí - Chủ nói thật cay đắng, thâm thúy và bế tắc: ‘Có thời nào
được như thời này không!”.
Nhưng
lão Trump sắp qua Việt Nam họp thượng đỉnh lại thắp tia hy vọng.
Lm. Đaminh Hương Quất