Thánh Gioan trình bày cho chúng ta trình thuật nằm ở trọng tâm của Tin Mừng. Chúa Giêsu, người đã bị đóng đinh, đã được sống lại.
Chúng ta
quan sát lúc Maria Mácđala, Phêrô và một môn đồ giấu tên khám phá ra rằng ngôi
mộ của Chúa Giêsu bấy giờ trống không; dấu hiệu bề ngoài và hữu hình cho thấy
Chúa Giêsu đã chiến thắng sự chết và một cuộc sáng tạo mới đã bắt đầu. Và chúng
ta là những nhân chứng cho giây phút Maria gặp Chúa Phục sinh của mình. Sự đau
buồn của bà chuyển thành niềm vui và bà mang đến cho chúng ta tin mừng đã được
loan truyền trong suốt thời gian qua: “Tôi
đã thấy Chúa” (Gioan 20:18).

Phần này của
Tin mừng Gioan là một vở kịch mở ra ba màn đặc biệt; một câu chuyện về những
người đang tìm kiếm, về nỗi buồn và nỗi sợ hãi, về hành động, sự ngạc nhiên và
niềm vui. Và đó là một câu chuyện đưa chúng ta trở lại phần mở đầu của Tin mừng.
Cảnh mở ra
khi một bóng người đơn độc bước qua bóng tối. Maria Mácđala đã vượt qua nỗi sợ
hãi của mình để đi đến thi thể của người thầy và người bạn của mình. Tất cả các
trình thuật tin mừng về thời điểm này khác nhau về một số điểm. Nhưng điều nhất
quán là ngày giờ và chính Maria Mácđala là người đầu tiên đi đến mộ.
Khi Maria
Mácđala phát hiện ra rằng tảng đá đã được đẩy ra, bà ấy vội vàng đi đến kết luận.
Nhận thức của bà về những gì đã xảy ra là ai đó đã vào và đánh cắp thi thể.
Nhưng tác giả không cho chúng ta biết liệu bà ấy có vào hay thậm chí có nhìn
vào mộ hay không. Bà ấy có thực sự biết rằng xác của Chúa Giêsu không có ở đó
không? (Bao lâu thì chúng ta đi đến kết luận về hành động của Thiên Chúa trong
cuộc sống của chúng ta?) Tuy nhiên, bà ấy chạy về để nói với Phêrô những gì bà ấy
tin rằng đã xảy ra.
Hành động thứ
hai là sự thay đổi đối với kinh nghiệm của Phêrô và người môn đồ giấu tên vốn chỉ
được xác định một cách hấp dẫn là “người
mà Chúa Giêsu thương mến”. Trong những năm qua, đã có nhiều gợi ý về việc
hai người này có thể đại diện cho ai: Kitô hữu Do Thái và dân ngoại, Kitô hữu theo
Phêrô và Kitô hữu theo Gioan. Có thể nào người đệ tử yêu dấu được giấu tên bởi
vì, như một học giả Kinh thánh đã gợi ý, người này là đại diện cho chúng ta?
Giống như
Maria, họ chạy. Người đệ tử giấu tên, có lẽ trẻ hơn, đến trước. Vì anh ta có thể
là đối tác cấp dưới, anh ta đợi cho đến khi đối tác cấp cao, Phêrô, đến. Anh ấy
(hoặc có thể là bà Maria ấy) để cho Phêrô bước vào đầu tiên. Vào bên trong, Phêrô
phát hiện ra rằng ngôi mộ thực sự trống rỗng. Và không giống như Ladarô đã chết
bốn ngày, là người vấp ngã khi ra khỏi ngôi mộ vì bị cản trở bởi khăn liệm của
mình: “chân tay còn quấn vải, và mặt còn
phủ khăn” (Gioan 11:44), các tấm vải vẫn còn trong mộ. Các chi tiết thật là
hấp dẫn. Tác giả mô tả vị trí của các tấm vải liệm, nhưng cũng lưu ý rằng tấm vải
che đầu của Chúa Giêsu đã được cuộn lại và đặt nơi một phần khác của ngôi mộ.
Chúng ta nên lưu ý rằng ngôi mộ thực sự trống rỗng khi Phêrô và sau đó là môn đồ
khác bước vào. Không có thiên thần; không có sứ giả thiên đàng.
Gioan cho
chúng ta biết rằng môn đồ yêu dấu “đã thấy
và đã tin”. Nhưng anh ấy đã tin điều gì? Có thể là anh ta tin Maria là đúng
- ai đó đã đánh cắp xác của Chúa Giêsu. Hay anh ta tin những gì Chúa Giêsu đã
nói trong đêm ăn cuối cùng cùng nhau của họ, rằng Chúa Giêsu đã “thắng thế gian!” (Gioan 16:33)
Hành động
hai kết thúc khi cả hai về nhà. Không có tiếng reo hò của niềm vui, không có sự
ăn mừng. Sự trống rỗng của ngôi mộ dường như vẫn chưa tạo ra sự khác biệt. (Có
bao nhiêu người trong cộng đoàn giáo hội của bạn sẽ không cảm thấy sự vui mừng,
niềm hy vọng hoặc sự tin chắc vào sáng Phục sinh hôm nay?)
Trọng tâm
quay trở lại Maria đang đứng bên ngoài ngôi mộ. Lần này, bà ấy khóc, bước vào
ngôi mộ. Dường như cả Phêrô và môn đồ đều không đưa ra lời an ủi hay khích lệ
nào cho Maria. Nhưng Maria không tìm thấy một ngôi mộ trống. Trong khi thi thể
của Chúa Giêsu không có ở đó, giống như những trình thuật của tin mừng nhất lãm
có hai thiên sứ. Để đáp lại câu hỏi gần như vô lý của họ, (tất nhiên bà ấy phải
khóc,) Maria lặp lại cách giải thích của bà ấy về tình huống; vụ trộm xác người
bạn thân.
Cuối cùng, bà
lặp lại câu hỏi một lần nữa với một người đàn ông mà bà tin là người làm vườn.
Điều này có thể không phải là một sự hiểu biết vô lý như nó có vẻ. Có thể là Gioan
đang cho chúng ta manh mối về cách chúng ta có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hai điều vốn dĩ khiến chúng ta quay trở lại phần đầu của sách Tin mừng khuyến
khích chúng ta xem xét điều này, không phải là phần cuối của câu chuyện, mà là
một sự khởi đầu mới.
Đầu tiên,
trong phần mở đầu theo sách Tin mừng Gioan, những lời đầu tiên của Chúa Giêsu
là một câu hỏi nhắm thẳng vào các môn đồ của Gioan Tẩy giả. “Các anh tìm gì thế?” (Gioan 1:38) Và tại
đây, khi bắt đầu cuộc sáng tạo mới này, Chúa Giêsu hỏi Maria cùng một câu hỏi,
“Bà đang tìm ai?” (Gioan 20:15) Một sứ
vụ mới đang bắt đầu, một câu chuyện mới. Chúa Giêsu có hỏi chúng ta cùng một
câu hỏi vào sáng Phục sinh hôm nay không? Chúng ta đang tìm kiếm cái gì? Chính
khi Chúa Giêsu gọi bà bằng tên, Maria đã nhận ra Rabbouni yêu quý của bà. Chúa
Giêsu có đang gọi tên chúng ta không? Và khi các môn đồ của Gioan kêu gọi vị
Rabbi này, Ngài đã mời họ “Hãy đến mà xem”
(Gioan 1:39). Chúng ta có được kêu gọi để thấy những điều mới mẻ mà Thiên Chúa
đang làm trong cuộc sống của chúng ta và trong thế giới của chúng ta không?
Thứ hai,
không giống như các sách Tin mừng nhất lãm bắt đầu vào lúc bình minh, câu chuyện
của Gioan bắt đầu trong bóng tối, không có ánh sáng. Đây là người viết, khi mở
đầu sách Tin mừng của ông ấy, không phải đưa chúng ta đến máng lừa, mà là chính
sự mở đầu của sự sáng tạo, “Lúc khởi đầu”. Phải chăng Gioan đang đưa chúng ta
trở lại bóng tối nguyên thủy khi “Đất còn
trống rỗng, chưa có hình dạng, bóng tối bao trùm vực thẳm” (Sáng thế ký 1:
2). Tác giả lặp lại lời tuyên bố của Phaolô rằng trong cái chết và sự phục sinh
của Chúa Giêsu, chúng ta đang trải nghiệm một cuộc sáng tạo mới, “Cái cũ đã qua, và cái mới đã có đây rồi ”
(2 Côrintô 5:17)
Và chúng ta
đang ở đâu? Trong một khu vườn. Không hề hay biết, Maria đã xác định chính xác
Chúa Giêsu là người làm vườn đang mang đến một thế giới mới, một cuộc sống mới
và một công trình tạo dựng mới, như Ngài đã làm trước đây:
“Nhờ Ngôi Lời, vạn vật được
tạo thành,
và không có
Ngài,
thì chẳng có
gì được tạo thành.
Điều đã được
tạo thành
ở nơi Ngài
là sự sống,
và sự sống
là ánh sáng cho nhân loại.
Ánh sáng chiếu
soi trong bóng tối,
và bóng tối
đã không diệt được ánh sáng.”
(Gioan 1: 3-5).
Trong câu
chuyện sáng tạo đầu tiên, Thiên Chúa đuổi Eva và Ađam ra khỏi vườn. Nhưng trong
cuộc sáng tạo mới này, Chúa Giêsu sai Maria ra khỏi vườn lòng đầy vui mừng. Bà ấy
được sai đi để nói với mọi người rằng bóng tối vẫn chưa thắng được Ngôi Lời vốn
đã mặc lấy xác phàm, Đấng đã sống giữa chúng ta. Bà đã nhìn thấy Vị Thầy của
mình, và bây giờ bà hiểu rằng bà đã nhìn thấy
“… vinh quang của Ngài,
vinh quang
mà Chúa Cha ban cho Ngài,
là Con Một đầy
tràn ân sủng và sự thật.”
(Gioan 1:14)
“Tôi đã thấy Chúa” (Gioan 20:18). Thông
điệp của Maria cho chúng ta thấy sự khởi đầu mới mà Thiên Chúa đã chuẩn bị cho
tất cả chúng ta.
Phêrô Phạm
Văn Trung chuyển ngữ
theo https://www.workingpreacher.org.