Có một nghịch lý xảy ra trong đời sống đó là ai cũng muốn hạnh phúc nhưng rồi lại cứ phá hỏng nó bằng những thói hư tật xấu. Một người biết hút thuốc có hại cho sức khỏe nhưng vẫn không thể bỏ.
Một người muốn gia đình thuận
hòa, êm ấm nhưng lại không giữ lòng chung thủy vợ chồng. Một người biết bị giam
cầm, tù đày là khổ nhưng vẫn không kiềm chế được cơn tức giận đến nỗi gây
thương tích cho người. Mong mỏi hạnh
phúc mà không từ bỏ hành động xấu thì
cũng giống như cho tay vào lửa mà hy vọng không bị bỏng rát…
Gây nhân nào sẽ lãnh quả đó,
định luật này không bao giờ sai chạy mảy may nhưng người đời vì u mê nên không
nhận biết. Bài giảng đầu tiên của Chúa
Giê Su nói về lẽ nhân quả trong “ Tám Mối Phúc Thật”.
1/. “ Ai có lòng khó khăn ấy
là phúc thật vì chưng Nước ĐCT là của mình vậy.
2/. Ai hiền lành ấy là phúc
thật vì chưng Đất ĐCT là của mình vậy.
3/. Ai khóc lóc ấy là phúc
thật vì chưng mình sẽ được thương xót vậy.
4/. Ai khao khát nhân đức trọn
lành ấy là phúc thật vì chưng mình sẽ được no đủ vậy.
5/. Ai thương xót người ấy
là phúc thật vì chưng mình sẽ được thương xót vậy.
6/. Ai giữ lòng sạch sẽ ấy
là phúc thật vì chưng mình sẽ thấy mặt ĐCT vậy.
7/. Ai làm cho người hòa thuận
ấy là phúc thật vì chưng sẽ được gọi là Con
ĐCT vậy.
8/- Ai khốn nạn vì Đạo Ngay ấy là phúc thật vì
chưng Nước ĐCT là của mình vậy.
Bài “ Tám Mối Phúc Thật” còn
được gọi là Bài Giảng Trên Núi đã hấp dẫn được không ít những danh nhân thế giới
như Thánh Gandhi của Ấn Độ, Đức Đạt Lai Lạt Ma của Tây Tạng v.v…Sở dĩ bài giảng
mang tính hấp dẫn như thế là vì đã nói lên được tính chất Nhân Quả trong việc
tìm kiếm hạnh phúc.
Thế gian ai cũng mong mỏi hạnh
phúc nhưng đều không đạt được như ý sở nguyện. Lý do là vì đã không nhận ra lẽ nhân quả báo ứng. Mặt khác trong việc gây
nhân tạo quả này Chúa Giê Su còn dạy chúng ta cần gây một cái Nhân Xuất Thế và chính cái nhân xuất thế ấy đã khiến cho Đạo Chúa trở thành một thứ chánh
đạo tức con đường về với Đấng Cha: “ Ta là đường là sự thật và là sự sống.
Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy” ( Ga 14, 6 ).
Đấng Cha đây chỉ có thể là Đấng
Cha…nội tại ( Deus Abconsditus ) cũng chính là Bản Tâm mỗi người. Bản Tâm ấy là
một Thực Tại không thể nói, không thể gọi tên
bởi hễ nói được, gọi tên ra được thì nó đã trở thành một thứ khái niệm.
Lão Tử cho Thực Tại ấy là Đạo:
“ Đạo khả đạo phi thường Đạo
Danh khả danh phi thường
Danh
Vô danh thiên địa chi thỉ
Hữu danh vạn vật chi mẫu” (
ĐĐK chương một ).
Đạo thường ở đây là Đạo Thường
Hằng Bất Biến. Chúa Giê Su có khi gọi Đạo Thường ấy là Nước Trời, khi khác gọi
là Đấng Cha tùy từng các đối tượng khác nhau. Bởi vì Nước Trời hay Nước ĐCT là
một thực tại không thể diễn tả bằng ngôn ngữ
thế nên khi rao giảng về Thực Tại mầu nhiệm ấy cho đám đông Ngài chỉ
dùng dụ ngôn. “ Môn đồ bèn đến cùng Ngài mà hỏi rằng: Sao Thầy phán cùng chúng
bằng thí dụ như vậy ? Ngài đáp: Đã ban cho các ngươi được biết những sự mầu nhiệm
của Nước Trời. Song không ban cho họ, vì hễ ai có thì cho thêm thì người ấy được
dư dật. Còn hễ ai không có dẫu điều họ
đã có cũng sẽ bị cất luôn nữa” ( Mt 13, 10 -12 ).
Đối với đam đông, Chúa Giê
Su rao giảng Nước Trời bằng những dụ
ngôn xem ra rất khó hiểu chẳng hạn như
lưới quét dưới biển như ngọc báu chôn trong ruộng như cỏ lùng trong ruộng
lúa. Lý do của sự khó hiểu này là vì Nước Trời chỉ có thể được nhận biết
qua sự thực hành chứ không phải bằng lời nói xuông.
Việc thực hành đó diễn ra ở
mối phúc thứ nhất: Ai có lòng khó khăn ấy là phúc thật. Lòng khó khăn ở đây ám
chỉ cho cái Tâm không còn chấp trước vào gia sản, sự nghiệp mình có bởi tất cả
chỉ là phù vân, hư ảo có đấy rồi lại mất đấy. Còn chấp vào tài sản thì không bao giờ có thể nhận biết Nước Trời
như một thực tại mầu nhiệm: “ Ta lại nói cùng các ngươi, con lạc đà chui qua lỗ
kim còn dễ hơn người giàu vào Nước ĐCT” ( Mt 19, 24 ).
Về mối phúc thứ hai: “ Ai hiền
lành ấy là phúc thật…Có người nói cuộc đời là một trường tranh đấu, mạnh được yếu
thua. Thực tế có thể là như vậy nhưng kết quả là con người luôn phải sống trong
lo âu, sợ sệt. Đối với mỗi cá nhân đã vậy, còn trong trường quốc tế cũng không
khác, chiến tranh xảy ra hết đợt này đến đợt kia. Hòa bình chỉ là giai đoạn tạm
thời để sửa soạn chiến tranh.
Có thể nói lo âu là tâm trạng
thường trực của con người và nguyên nhân của mọi nỗi âu lo đó chung quy chỉ vì
người ta ai cũng chấp vào một “ Cái Tôi”
và những cái của tôi. Để có thể hưởng hạnh phúc bình an đích thực
thì cần học theo gương Chúa Giê Su: “ Hết
thảy những ai đương lao khổ vì gồng gánh
nặng nề hãy đến cùng Ta. Ta sẽ cho các ngươi được nghỉ ngơi vì Ta có lòng nhu
mì và khiêm nhường nên hãy mang lấy ách của Ta, học theo Ta thì linh hồn các
ngươi sẽ được nghỉ ngơi vì ách của Ta thì êm ái và gánh của Ta thì nhẹ nhàng” (
Mt 11, 28 -30 ).
Ách của Chúa thì êm ái bởi
vì…cái ách ấy chính là sự…Bỏ Mình. Bao
lâu còn thấy…có mình thì bấy lâu không
thể sống hiền lành nhu hòa được. Như lời Chúa nói những ai sống hiền lành sẽ được
Đất ĐCT làm của mình vậy. Đất cũng không khác với Nước Trời nhưng Đất ở đây còn ám chỉ sự chịu đựng nhẫn
nhục. Ai sống hiền mà không nhẫn nhục được sao ?
Về mối phúc thứ tư: “ Ai
khao khát nhân đức trọn lành ấy là phúc thật…Con đường trọn lành là đường rất khó theo nếu người ta không thật
sự khao khát nó. Gã trai trẻ dù là người đã tuân giữ các giới răn trong đạo rất
tốt được Chúa khen ngợi nhưng Ngài còn muốn anh tiến bước xa hơn: “ Nếu ngươi
muốn nên trọn lành thì hãy về bán hết gia sản
ngươi cho kẻ nghèo thì ngươi sẽ có của báu trên trời rồi hãy đến theo
Ta” ( Mt 19, 21 ).
Theo Chúa để bước đi trên
con đường trọn lành. Được như gã thanh niên giàu có kia, tuân giữ các giới răn
của Chúa đã khó nhưng chưa đủ mà còn phải khao khát bước vào con đường trọn
lành tức …bỏ mình đi ( Lc 9, 23 ).
Có bỏ được mình thì mới có
thể theo Chúa nhưng để bỏ được mình lại rất khó nếu không có Ơn Chúa và lòng
khát khao Nên Thánh thoát vòng trói buộc của sinh tử. Các Thánh Nam Nữ là những
tấm gương sáng ngơi cho ta dù cho các ngài cũng đã từng nhiều phen vấp ngã và
trỗi dậy. Có câu nói rất chi là an ủi: Không vị Thánh nào không có quá khứ cũng như không có tội nhân nào không có tương
lai…
Về mối phúc thứ năm: Ai có
lòng thương xót sẽ được xót thương…Người đời sống ích kỷ, chỉ biết đến mình,
gia đình mình mà không nghĩ đến ai. Thế
nhưng cuộc sống ích kỷ ấy khiến cho tâm hồn
ngày càng sơ cứng không thể nhận biết Ơn Chúa đã dành cho mình, chẳng phải
từng mỗi hơi thở của ta đã được Thiên Chúa ban cho cách nhưng không hay sao ?
Nhân loại hôm nay đang trên
bờ vực của thế chiến thứ ba và cuộc chiến này nếu xảy ra sẽ tiêu diệt toàn bộ nền
văn minh, kỹ thuật của nhân loại. Đây là
hệ quả của một cái nhân rất xấu
do con người không có lòng xót thương mà Lòng Xót Thương ấy chỉ có thể đến
từ Đấng Cha Nhân Lành, Từ Bi hay thương
xót.
Đức Mẹ nói với Thánh Nữ
Faustina: “ Mẹ đã ban Đấng Cứu Độ cho thế
giới. Còn con, con phải nói cho thế giới
biết về Lòng Thương Xót bao la của Người và chuẩn bị cho thế giới tiếp đón Người đến lần thứ hai.
Người không đến trong tư cách Đấng Cứu Độ nhưng trong tư cách của một Thẩm Phán
Chí Công” ( NK 635 ).
Về mối phúc thứ sáu: Ai giữ
lòng trong sạch ấy là phúc thật…Thông thường
lòng trong sạch ở đây được hiểu là nhân đức khiết tịnh không bị dục vọng
nam nữ làm cho vẩn đục. Tuy nhiên trong
một ý nghĩa sâu xa hơn thì lòng trong sạch ấy chính là Tâm Vô Phân Biệt. Khi
Tâm không còn phân biệt thiện, ác thì Nước
Trời cũng gọi là Bản Lai Diện Mục ( Bộ mặt xưa nay ) sẽ thể hiện. Chính vì lòng
trong sạch hiểu theo nghĩa đó mà Chúa
Giê Su khuyên dạy chúng ta thay vì chỉ yêu thương những kẻ thân cận thì hãy yêu
thương cả kẻ thù nghịch cùng mình.
Rốt ráo của con đường tu tập chính là làm sao bỏ được cái Tâm Phân Biệt hầu
vào được Nước Trời. Cũng vì Tâm Phân Biệt ấy, nguyên tổ đã bị đuổi khỏi Vườn Địa
Đàng và sẽ chẳng có ngày trở lại nếu không có Người Nữ Maria đạp giập đầu rắn
Sa Tan.
Về mối phúc thứ bảy: Ai làm
cho người hòa thuận ấy là phúc thật…Chưa có thời nào con người lại chia rẽ, chứa
chấp lòng thù hận như thời này. Chỉ vì mấy
mét đất mà người anh có thể ra tay chém chết cả nhà người em ruột của mình. Chỉ
vì va chạm trên đường giao thông, người ta có thể xông vào ẩu đả, rút mã tấu chém nhau chí tử để
rồi người thì gục ngã máu me be bét, người thì vào tù chẳng biết đến ngày nào
ra !!!
Nhìn xa hơn trên thế giới
cũng chỉ vì tham vọng của một nhóm người mà người ta có thể xua quân đến chiếm đoạt nước người, gây ra biết bao thảm
cảnh đau thương, đổ nát cho cả một dân tộc. Tất cả nguyên nhân đưa đến những
xung đột bạo tàn ấy là do con người không nhận biết Thiên Chúa là Đấng Cha nhân
Lành của mình. Chẳng những người đời mà ngay cả người…có đạo cũng chẳng nhận ra
nhau là anh em cùng một Cha là Thiên Chúa.
Sứ mạng của tôn giáo là đem
sự hòa ái giữa con người với nhau nhưng hòa sao được nếu không làm hòa với Đấng
Thiên Chúa ở nơi chính mình nhờ Đức Giê
Su Ki Tô ?: “ Ấy là ĐCT vốn ở trong Đức Ki Tô, khiến cho thế gian hòa lại với
Ngài” ( 2C 5, 19 ).
Về mối phúc thứ tám: Ai chịu
khốn nạn vì đạo ngay ấy là phúc thật…Chúa Ki Tô trước khi về trời đã truyền cho các Tông Đồ: “ Các ngươi sẽ làm
chứng nhân về mọi việc đó” ( Lc 24, 48 ). Mọi việc cần làm chứng đó là Chúa đã
chết và sống lại. Làm chứng về việc Chúa tử nạn và phục sinh là điều rất khó bởi vì người thế gian không
sao có thể tin được việc ấy. Thế nhưng trong lịch sử Hội Thánh đã có biết bao Thánh Tử Đạo đã vui lòng chịu
chết để chứng minh cho đức tin của mình.
Thánh Tertuliano nói: “ Máu
các Thánh Tử Đạo là hạt giống sinh nhiều
giáo hữu” ( Sanguis Martyrum semen Chritianorum ). Tin và làm chứng cho đức tin
ấy đến nỗi hy sinh cả tính mạng đó quả là một cái Nhân vô cùng cao cả và phần
thưởng của nó thật xứng đáng. Xưa kia đã
thế, ngày nay cũng vậy cũng còn nhiều dịp để chứng minh cho đức tin của
mình bằng những việc hy sinh thầm lặng,
cầu nguyện, ăn chay, làm việc tông đồ bác ái v.v…Chính những việc âm thầm nhỏ
nhặt ấy sẽ đem lại vô vàn công đức nếu
được làm với lòng yêu mến Chúa Ki Tô…
Con người có thể…chết cho niềm
tin của mình nhưng vấn đề ở chỗ cái chết ấy có xứng đáng và đem lại ơn ích thực
sự hay không ? Cứ xem Nhân thì biết Quả. Cái Nhân của Đạo Chúa là cái Nhân Xuất Thế Gian: “ Con chẳng xin
Cha cất họ khỏi thế gian nhưng xin Cha
gìn giữ họ khỏi sự ác. Họ không thuộc về thế gian cũng như Con không thuộc về
thế gian. Xin Cha lấy lẽ thật khiến họ nên Thánh. Đạo Cha là đạo thật” ( Ga 17, 15 -17 ).
Là con cái Chúa, chúng ta có thể bị ganh ghét, đố
kỵ, hiểu lầm, thiệt thòi nhiều nỗi về tinh thần cũng như vật chất nhưng hãy vững
tin vào Chúa Ki Tô, Ngài đã chịu khổ nhục,
đã chết nhưng Ngài đã thắng thế gian. Chúa xin Cha không cất chúng ta khỏi thế
gian nhưng xin gìn giữ khỏi sự ác tức những cám dỗ và đam mê vật dục của đời
này.
Làm sao có thể tin và sống đời
sống đó ? Xin thưa tất cả là nhờ ở nơi Đức Maria, Người Mẹ Tâm Linh của mỗi người.
Thánh Benado nói: “ Theo Mẹ sẽ không sợ lạc đường. Cầu nguyện với Mẹ sẽ không sợ
thất vọng. Nghĩ về Mẹ sẽ không sợ lầm lẫn” ./.
Phùng Văn
Hóa