Sinh ra, trừ những người bị bệnh hay tai nạn để rồi bị mất khả năng thính giác. Và dĩ nhiên những người bị mất khả năng thính giác thì sẽ rất thiệt thòi. Còn phần người nghe, không khéo sẽ bị thiệt thòi hay có khi bị họa bởi cái khả năng nghe của mình.
Mở mắt dậy là ta đã nghe được biết bao
điều trong cuộc sống. Rồi trải qua bao giờ phút trong một ngày ta cũng được
nghe biết bao nhiêu âm thanh phát ra từ chung quanh.
Những âm thanh phát ra từ chung quanh
đóng vai trò phát. Nhận và thu là quyền của mỗi người. Có những người muốn
tránh những tạp âm thì họ tìm cách gắn tai nghe vào để không nghe những điều chói
tai hay nghe những gì họ thích. Như vậy, chuyện nghe lại là tự do và chọn lựa của
mỗi người.
Gần đây, với bản tính hiếu kỳ, nhiều người
đã đổ xô đi nghe những âm thanh xem chừng ra chát chúa, những cung giọng xem chừng
ra hừng hực sự căm thù người đồng loại cũng như muốn ăn tươi nuốt sống người
khác. Với khả năng hùng biện cùng với tài chính, con người đó đãc hút được rất
nhiều người.
Để ý một chút, từ cung giọng đến ngôn từ
cho đến nội dung những câu chuyện xem chừng ra cuốn hút thính giả đó thì chả có
chất cũng như chả có lượng. Có chăng là những câu chuyện bươi móc, những ngôn từ
tố tụng, những giọng điệu trịch thượng của một kẻ có quyền không hơn không kém.
Nội dung của những câu chuyện mà người ta đang bị hút vào xem chừng ra chả có
gì gọi là nhân văn đó là chưa nói đến nhân cách của người cuốn hút.
Văn là người ! Dù anh muốn gọi là truy
xét một ai đó thì cũng cần có cung giọng là người chứ không thể nào dùng những
ngôn từ xem chừng ra không hợp với nhân cách con người.
Trước sự cuốn hút này, nhiều người đã
nghe và rồi có người đồng tình và có kẻ lại bức xúc. Nguyên nhân đầu tiên để
rơi vào vòng luẩn quẩn này đó chính là sự chọn lựa nghe của mỗi người.
Đó là một ví dụ điển hình minh họa cho sự
chọn lựa kênh nghe của mỗi người.
Bản thân tôi, tôi chả để tâm cũng như
nghe cung cách của thể loại ấy. Trước hết là không có thời gian cũng như quan
trọng nhất đối với tôi vẫn là chọn lựa kênh để mình tiếp nhận.
Đơn giản cách chọn nghe của tôi là dòng
nhạc Bolero, dòng nhạc nhẹ. Kèm theo đó là những bài giảng của các đức cha, của
các cha và thậm chí của những vị giảng sư khác nữa. Dù các giảng sư khác tôn
giáo nhưng những gì hay, những gì bổ ích, những gì có giá trị là tôi nghe. Nghe
để mình học, mình sống theo. Đơn giản là mỗi người có cách giảng cũng như nội
dung bài giảng chất lượng tùy theo lượng định, cân nhắc và chọn lựa của mình.
Có lẽ khá cẩn trọng khi chọn lựa kênh để
mình nghe nên rồi thời gian cũng như chất lượng những gì mình nghe xem chừng ra
hữu ích cho mình hơn là những câu chuyện xem chừng đậm máu của hận thù.
Tôi có cách chọn lựa của tôi ! Đường
vinh quang tôi chọn đó là con đường khiêm hạ, nhẹ nhàng chứ không có cái kiểu
theo cung cách đại loại như là : "đường vinh quang xây xác quân thù
!"
Và tưởng nghĩ chuyện giáo dục cho con
cái, cho chính bản thân mỗi người rất quan trọng từ chuyện nghe.
Mọi người chắc còn nhớ câu chuyện giáo dục
của mẹ Mạnh Tử :
Mạnh Tử mồ côi cha và chịu sự giáo dục
nghiêm túc của mẹ là Chương Thị, sau này được gọi là Mạnh Mẫu. Bà nổi tiếng với
câu chuyện 3 lần chuyển nhà để cho con trai mình được sống, học tập trong ngôi
trường và môi trường giáo dục tốt nhất.
Chuyện kể rằng, mẹ con Mạnh Tử sống gần
bãi tha ma. Hàng ngày, Mạnh Tử vẫn thường ra đây nô đùa, ông thường diễn lại những
cảnh nhìn thấy ở bãi tha ma. Mạnh Mẫu nhận thấy đây không phải là chỗ ở tốt cho
con trai mình, bà liền chuyển nhà sang một khu phố mua bán sầm uất nhưng tình
hình không khả quan cho lắm. Ông học cách cân, đong, đo, đếm của những kẻ mua
bán, hay khoe khoang đồ của mình.
Lần này, Mạnh Mẫu chuyển nhà đến gần một
ngôi trường, Mạnh Tử sống gần đây nên học những khuôn mẫu lễ giáo, học hành
chăm chỉ, lúc bấy giờ Mạnh Mẫu mới thở phào: “Đây mới là chỗ ở của con ta”.
Từng có lần, nhà hàng xóm giết lợn, Mạnh
Tử thấy vậy hỏi mẹ giết lợn để làm gì, bà lỡ miệng nói đùa:“Để cho con ăn”. Sau
đó, bà đi mua thịt lợn về cho con ăn vì bà nghĩ nếu mình nói dối con chẳng khác
nào dạy con nói dối. Một câu chuyện nổi tiếng khác về Mạnh Mẫu dạy con đó là
khi đang dệt vải, thấy con trốn học đi về. Bà kêu Mạnh Tử đến gần rồi cầm dao
chặt đứt tấm vải và mắng: “Con đi học mà bỏ học chẳng khác nào mẹ dệt vải mà chặt
đứt nó vậy”. Thấm thía lời mẹ dạy, ông chăm học, dần trở thành học sinh giỏi nhất
lớp và bậc đại hiền triết sau này.
Mạnh Mẫu dạy Mạnh Tử rất nghiêm túc khiến
ông thấm thía được những tư tưởng và đạo lý
Mạnh Mẫu nổi tiếng là một bà mẹ có cách
giáo dục con nghiêm khắc và chu đáo nhất trong lịch sử. Bà có những cách dạy
con hiệu quả như chấp nhận chuyển nhà để chọn môi trường sống thích hợp với con
để tránh những ảnh hưởng xấu từ môi trường bên ngoài đem lại. Đồng thời, bà
gieo vào tiềm thức con cái đức tính chân thật để tạo cho con nếp sống đạo đức
sau này, dạy con tính cần cù, chăm chỉ, siêng năng, không biếng nhác, có một
thái độ kiên trì nhẫn nại, khắc phục khó khăn, gian khổ.
Câu chuyện giáo dục từ mẹ của Mạnh Tử phải
chăng là câu chuyện ý nghĩa cho sự nghiệp giáo dục của mỗi chúng ta.
Mỗi chúng ta bớt nghe những lời vô bổ,
những lời phỉ báng lẫn nhau cũng như những lời gây bất hòa chia rẽ. Chúng ta bớt
đi những kênh thị phi hay những lời bất lợi cho mình và người khác.
Chúng ta có sự tự do chọn lựa cung cách
sống cho mình. Chúng ta tự do chọn lựa kênh nghe của mình. Tưởng nghĩ chũng ta
nên nghe Lời Chúa, nghe những huấn giáo để ngày mỗi ngày ta trở nên tốt và là
người hữu ích cho mọi người hơn.
Lm. Anmai, CSsR