Bài học mà nhiều người không bao giờ nghĩ đến đó là bài học : Ngờ
Chẳng ai nghĩ và
cũng chẳng dám nghĩ đến một cuộc sống như hiện tại. Thiếu ăn thiếu mặc không
quan trọng cho bằng mạng sống. Mạng sống của con người dĩ nhiên không tránh khỏi
cái vòng sinh lão bệnh tử nhưng nay thì cái chết có thể đến bất cứ lúc nào với
con người.
Ngày mỗi ngày, biết
bao nhiêu ra đi của bao người để rồi dù không quen biết nhưng không không khỏi
chạnh lòng.
Những người già nua
tuổi tác ra đi vì bệnh già hay sức tàn hơi tận cũng đau lắm khi gọi người thi
hành phận sự cho người quá cố thì gia đình nhận được sự từ chối khéo. Phải
thông cảm cho những nhà đòn, đơn giản giữa cơn quẫn bách này không ai can đảm
như bình thường.
Bi đát hơn nữa cho
những phận người phải ra đi trong bệnh viện hay những nơi cách ly tập trung. Những
người có phận sự dĩ nhiên cũng phải tìm cách tốt nhất để kịp lấy tro gửi về cho
người thân. Anh bạn thân làm trong chuyên môn lo hậu sự cay đắng nói :
"Cha biết không ! Con nói thật với Cha giờ trong niềm tin vào Chúa chứ khi
thiêu xong nhận tro cốt thì không biết phải của người đó không ?"
Vâng ! Cay đắng
nhưng sự thật vẫn là sự thật bởi số người mang đi thiêu đốt quá nhiều. Nhiều đến
độ anh tài xế chạy xe đưa tiễn lần cuối cho những kiếp người trong phận sự phải
không cầm được nước mắt khi chạy xe về đến nhà. Anh khóc thật nhiều, khóc cho
phận người ra đi nhiều đến độ anh không tưởng nghĩ.
"Con nói Cha
nghe ! Giờ bao nhiêu thì bao, tụi con không dám làm ! Có những chỗ quen gọi
nhưng chúng con từ chối. Nếu như Nhà Dòng có nhờ thì tụi con cố làm. 6 lần qua
chúng con may mắn xét nghiệm nhanh sau khi lo hậu sự được âm tính. Giờ thì
chúng con ngán lắm rồi !".
Vậy đó ! Cái nghiệp
lo hậu sự cho những người quá cố phải chăng là ơn gọi của một số anh em can đảm
khâm liệm cũng như lo cho người quá cố được ra đi bình an đã làm cho anh em
chùn bước.
Sau cuộc nói chuyện
với người anh thân nghĩa, lòng cũng thấy chùn xuống bởi lẽ sự ra đi quá nhanh
và quá nhiều trong thời đại dịch này.
Con người, trước
đây thì hứng thú với những cái mình có, khoe những cái mình có được nhưng đến
nay dường như trầm hẳn. Mọi tin tức trong xã hội đến nay có thể nói là đều nhường
bước cho những con số. Ngày nay, người ta mong con số xuất viện tăng cũng như
con số nhiễm giảm. Mọi người không trừ một ai đang giành giật mạng sống cho con
người.
Đến nay, ta thấy
không có gì quý hơn sinh mạng của con người.
Với dịch bệnh này,
con người không còn cao ngạo, con người không còn khoe mẽ và tự cao tự đại nữa.
Sự kiêu hãnh của con người dường như bị dập tắt trước sức mạnh vô hình của con
virus quái ác.
Nếu như trước đây
hàng quán cũng như những nơi ồn ào náo nhiệt thì nay lặng đi.
Nếu như trước đây
những nơi dành cho hạng quý tộc khoe mẽ thì nay cũng đã lặng đi.
Nếu như trước đây hội
hè, lễ hội đình đám thì nay cũng đã lặng thầm.
Dịch bệnh này, có
thể nói là dịch "hồng phúc". Có thể gọi như vậy thì qua cơn dịch này
ta mới thấy sự nham hiểm của lòng người. Còn Thiên Chúa, Thiên Chúa mãi
mãi yêu thương con người.
Cơn dịch bệnh đến
làm cho con người càng suy nghĩ về phận mình, nhất là về sự cao ngạo. Con người
trước đây cứ nghĩ mình làm gì thì làm, có khi nghĩ mình lên đến tận cung trăng
nhưng bây giờ thì chưa kịp lên cung trăng thì đã lên "trời" rồi.
Có thể nói ở góc cạnh
nào đó, qua dịch bệnh, con người ta lặng đi để nhìn lại thân phận mình và nhìn
lại lòng người.
Dịch này không phải
do Trời hay do Chúa mà là do chính lòng người quái ác. Con người ác độc để giết
hại lẫn nhau. Kèm theo đó là sự tham lam, lòng gian ác lên ngôi lợi dụng hoàn cảnh
dịch bệnh để o ép người khác.
Ngày mỗi ngày nhìn
từng đoàn người trên những chuyến xe tình nghĩa hay nhìn từng đoàn người đi xe
2 bánh trở về quê nhà tôi đây không khỏi chạnh lòng. Không còn cách nào khác,
nhiều người di dân không bám trụ nỗi cái nơi mà trước đây ôm ấp mình thì đành về
quê sinh sống.
Những ngày này, ta
lặng, lặng để nhìn thân phận con người. Những ngày tới đây, phận người long
đong càng lênh đênh bởi công ăn việc làm không có và phải đối đầu với bao nhiêu
gian nan trong cuộc sống.
Lặng, lặng để ta
nhìn thân phận con người.
Lặng, lặng để ta
trân quý sinh mạng
Lặng, lặng để xem
chừng có thể hôm nay là ngày cuối cùng của đời ta.
Lặng, lặng để ta
tha thứ cho anh chị em cũng như cho chính ta về những lầm lỗi của phận người.
Lặng, lặng để ta
yêu và yêu người hơn nữa.
Hãy yêu nhau như
chưa yêu lần nào mọi người nhé !
Lm. Anmai, CSsR