Hãy nhớ rằng, có một cội nguồn, mà từ đó ơn phúc được trào ra, nhưng đó cũng là nơi mà sự nổi loạn nảy sinh. Cội nguồn đó là nỗi đau. Chỉ có Thiên Chúa mới có thể chữa lành nỗi đau, và chỉ có Ngài mới có thể ban tặng một quả tim mới. Chỉ có Ngài mới có thể chịu đựng đau khổ mà không cay đắng, và rồi Ngài tiêu trừ nguyên nhân gây ra nỗi đau ấy.

Đối với chúng ta, khi nỗi đau còn ẩn sâu
trong tâm hồn, thì nó càng nguy hiểm hơn. Bởi vì nỗi đau ấy, như thường thấy, sẽ
tìm thấy trăm ngàn lỗ hổng để thoát ra ngoài, và gây nên đủ loại nỗi đau khác,
và đó là lý do gây ra bao nhiêu tội lỗi khác.
Khi nỗi đau quá lớn đến mức không thể chịu
nổi, chúng ta có thể kêu cầu, kêu gào lên Chúa là Đấng có thể làm mọi sự, để
mong Ngài chấm dứt nỗi đau và xin Ngài lấy lại công lý cho chúng ta, để đảo ngược
con đường của kẻ ác. Thế nhưng, bạn thử nghĩ xem, nếu người gây cho bạn tổn
thương nhiều nhất lại chính là người bạn yêu thương nhất; thử hỏi, khi đó bạn
có còn chút sức lực nào để kêu lên với Chúa thực thi công lý hay không? Chẳng lẽ
bạn sẽ không nhân danh tình yêu, mà xin dừng lại cánh tay nhân danh công lý sắp
giáng xuống để trừng phạt?
Sự tha thứ có thể xoa dịu và thậm chí chữa
lành nỗi đau, chữa lành vết thương. Thế nhưng, chỉ với ơn sủng thì sự tha thứ mới
có thể có được, và chỉ với ơn sủng, thì sự chữa lành mới có thể diễn ra. Ơn chữa
lành xảy ra khi nỗi đau được chấp nhận như một sự tham dự mật thiết vào nỗi đau
của chính Thiên Chúa vì thụ tạo của Ngài. Khi đó, nỗi đau của thụ tạo, bất kể
vì lý do gì, sẽ được tham dự vào mầu nhiệm đau khổ của chính Chúa Kitô.
Có một nghịch lý lớn lao ở đây: những gì
đáng bị xa tránh theo bản năng, lại trở thành món quà đặc biệt; điều đã từng
thúc đẩy cuộc nổi loạn chống lại Thiên Chúa, giờ đây được khám phá như là ân sủng
thuần khiết. Nghịch lý ấy chính là lẽ khôn ngoan của Thập Giá, là ân sủng tuyệt
vời, là đặc quyền của những ai được tuyển chọn.
Quan trọng hơn là, đừng hình dung rằng,
bạn có thể đảm bảo trái tim không bị tổn thương do những nỗi đau, bằng cách kìm
nén chúng. Nghĩ như thế chỉ là ảo tưởng. Thực tế không phải vậy. Nỗi đau giống
như con thú bị thương: nó trở nên hung dữ, ngay cả khi, bình thường nó là con
thú hiền lành. Sẽ không thể giữ cho con thú bị thương nằm yên được. Điều chúng
ta sẽ phải làm lúc ấy, là cố gắng ngăn chặn các cuộc tấn công mà con thú muốn.
Ngay cả khi con thú nằm yên, trong lúc bị thương, thì sự nằm yên ấy chỉ là một
sự tĩnh lặng không thật. Bởi lẽ, con thú bị thương sẽ không bao giờ cảm thấy thỏa
mãn, sẽ không thể được thuần hóa.
Điều thực sự chúng ta có thể làm là gì?
Đó là học cách từ người chủ của con thú. Người chủ nhận ra con chó của anh có một
chân bị thương. Anh thận trọng và can đảm tới gần con chó của mình, để chạm tới
cái chân bị thương. Mặc cho con chó nhe răng gầm gừ, nhưng người chủ quan tâm,
nhìn rõ cái gai cắm vào chân con chó, để lấy cái gai đi, chăm sóc vết thương. Sau
khi hết đau và được lành, con chó trở lại rất hiền và ngoan ngoãn nghe theo chủ
mình.
Cũng thế, nếu trong trái tim bạn còn những
nỗi đau, những vết thương đang rỉ máu, thì việc kiềm chế những đam mê xấu sẽ rất
khó khăn. Vì vậy, hãy cầu xin Chúa với sự tin tưởng và kiên nhẫn, để Ngài chữa
lành những nỗi đau đang hành hạ bạn, để bạn được tự do.
Chuyển ngữ từ tiếng Ý: Tứ Quyết SJ
Cuốn sách: Maestro di San Bartolo, Abbi
a cuore il Signore, Introduzione di Daniele Libanori, (San Paolo 2020).
Trong tuần tĩnh tâm mùa chay (từ chiều
chúa nhật 21/2/2021 đến trưa thứ sáu 26/2/2021), Đức Thánh Cha Phanxicô mời gọi
Giáo triều Roma và các tín hữu tìm về cùng Thiên Chúa, kín múc nghị lực để
đương đầu với những thách đố mới. Vì đại dịch Covid, các vị không tĩnh tâm chung
như mọi năm, nhưng mỗi vị tĩnh tâm riêng tại nơi thích hợp. Đức Thánh Cha gửi tặng
mỗi vị cuốn sách thiêng liêng giúp suy niệm với tựa đề “Abbi a cuore il
Signore” (Hãy có Chúa trong lòng). Sách dầy 320 trang gồm các thủ bản cũ do một
đan sĩ thuộc Đan viện thánh Bartolo biên soạn hồi thế kỷ 17, trên từng tờ rời,
dường như để hướng dẫn các môn đệ.