Chúa Giêsu nói với họ: “Tôi bảo thật các ông: những người thu thuế và những cô gái điếm vào Nước Thiên Chúa trước các ông. Vì ông Gioan đã đến chỉ đường công chính cho các ông, mà các ông không tin ông ấy; còn những người thu thuế và những cô gái điếm lại tin.” (Mátthêu 21: 31– 32).

Hình trên: Chúa Kitô và Người
phụ nữ ngoại tình, do Polidoro da Lanciano, Wikimedia Commons
Lời tuyên bố
này của Chúa Giêsu, đối với các trưởng lão và các thầy thượng tế, thật khó tin.
Ngài đã đưa ra một tuyên bố gây sốc cho các nhà lãnh đạo tôn giáo chung quanh
Ngài. Ngài nói: “Những người thu thuế và
những cô gái điếm đang vào Nước Thiên Chúa trước các ông.”
Chúa Giêsu đã
nói dụ ngôn này với các nhà lãnh đạo tôn giáo chung quanh Ngài. Vào lúc đó họ đang
tìm lý do để buộc tội Ngài. Dụ ngôn này rất đơn giản và rõ ràng, kể về một người
cha bảo cả hai người con trai của mình đến vườn nho của mình để làm việc. Người
con trai đầu tiên từ chối nhưng sau đó anh ta thay đổi ý định và đến vườn nho của
cha mình. Người con thứ hai nói “Con đi” nhưng không bao giờ tuân theo lệnh đi
đến vườn nho của cha mình.
Người con
trai đầu tiên đại diện cho những cô gái điếm và những người thu thuế - những
người bị coi là tội nhân công khai vào thời điểm đó. Người con trai thứ hai đại
diện cho những người Pharisêu, các kinh sư và những luật sĩ - họ là những người
theo đạo. Bây giờ, bạn hãy nghĩ xem ai có khả năng vào Nước Thiên Chúa. Trong
câu 31, chính Chúa Giêsu đã tuyên bố gây sốc cho các nhà lãnh đạo tôn giáo đang
vây quanh Ngài: “Những người thu thuế và những cô gái điếm đang vào Nước Thiên Chúa trước
các ông.”
Chà, chắc chắn
ở đây Chúa Giêsu không có ý nói rằng việc mại dâm cho phép người ta, ai cũng được
vào Nước Thiên Chúa. Ngài không bao giờ tán dương mại dâm và thu thuế quá mức
tôn giáo yêu cầu và thoát ra khỏi tinh thần phục vụ. Dụ ngôn này không nhằm so
sánh giữa gái điếm và người Pharisêu. Thay vào đó, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn này
để dạy chúng ta những chân lý quan trọng nhằm sửa chữa một số lỗi thường gặp trước
khi được vào Nước Thiên Chúa. Dụ ngôn
này dạy chúng ta rằng:
Thiên Chúa ước mong mọi người vào Nước của
Ngài
Người cha
trong dụ ngôn ra lệnh cho các con trai đi làm việc trong vườn nho của ông. Lưu
ý rằng lệnh “đi làm” là một mệnh lệnh nhấn mạnh. Ông ra lệnh đơn giản, thẳng thắn
và rõ ràng. Điều đó có nghĩa là người cha thực sự cố ý nói những gì ông đã nói.
Ông nói rõ với các con trai rằng ông muốn chúng ở trong vườn nho của mình. Ông
không muốn thấy chúng ở bất cứ nơi nào khác ngoài vườn nho của ông. Như thể người
cha không còn lựa chọn nào khác cho các con trai của mình. Chỉ có một nơi mà
ông muốn các con trai của mình có mặt - vườn nho này.
Chúng ta hãy
xét đến điều này: người cha trong dụ ngôn đại diện cho Thiên Chúa yêu thương.
Ngài muốn mọi người trên thế giới này vào Nước của Ngài. Trên thực tế, Ngài
không nghĩ đến lựa chọn nào khác cho mỗi con người mà Ngài đã tạo ra theo hình ảnh
của chính Ngài ngoài việc họ được ở trong Nước của Ngài. Thiên Chúa muốn mọi người thuộc về gia đình của Ngài; Ngài muốn họ
trở thành công dân trong Vương quốc của Ngài. Thiên Chúa không muốn họ ở bất cứ
nơi nào khác ngoài Vương quốc của Ngài. Như vậy, lời mời gọi vào Vương quốc của
Thiên Chúa đã được công bố. Vì vậy, Thiên Chúa kêu gọi và sai tôi tớ của Ngài đi
công bố lời mời của Ngài cho mọi người.
Điều này sửa
chữa lối suy nghĩ rằng Thiên Chúa giống như một kẻ chuyên quyền giận dữ, lên án
tất cả những người mà ông không thích. Thay vào đó, Kinh thánh cho chúng ta biết
rằng Thiên Chúa là một Thiên Chúa yêu
thương và nhân từ, Ngài muốn mọi người trên hành tinh này được cứu độ và không
bị lên án. Hỏa ngục không phải là lựa chọn của Thiên Chúa dành cho những
người tội lỗi. Hỏa ngục là lựa chọn của chính
tội nhân cho chính mình. Hãy nhìn vào câu chuyện ngụ ngôn: người cha triệu
tập các con trai của mình đi làm ở vườn nho nhưng ông không bao giờ buộc họ phải
vâng lời. Điều này cho chúng ta biết rằng mỗi
người phải chịu trách nhiệm về quyết định và câu trả lời của mình trước lời mời
gọi của Thiên Chúa.
Thiên Chúa mở rộng lời mời của Ngài đến
tất cả mọi người.
Chúng ta thấy
trong dụ ngôn người cha lần lượt đến với các con trai của mình và bảo họ đi đến
vườn nho của ông. Ông không chỉ đến với người con cả hay người con út, ông đến
với cả hai người. Ông không bao giờ để người nào, dù nhỏ tuổi nhất hoặc lớn tuổi
nhất, không được kêu mời. Chắc chắn, người cha biết rõ các con trai của mình vì
mọi thứ trong mối tương quan cha con ông đều có thể đoán trước được. Ông biết
các con trai của mình rất rõ. Ông biết tính cách của họ. Ông biết sở thích cá
nhân của họ. Nhưng bạn thấy đấy, người cha không bận tâm đến những gì các con
trai của mình đang làm và đang quan tâm vào lúc này, và ông không yêu cầu họ phải
đáp lại ông như thế nào. Tình cảnh cá nhân của những người con trai không hề
khiến người cha có những hành động thiên vị hoặc ngăn trở việc triệu tập họ. Ông
chỉ đơn giản là đến với cả hai người và bảo họ hãy đi làm ở vườn nho của ông.
Điều này sửa
chữa lối suy nghĩ sai lầm rằng Thiên Chúa tuyển chọn có chọn lọc. Thiên Chúa thực
sự kêu mời cả người tốt lẫn kẻ xấu đón nhận ơn cứu độ. Ngài kêu mời cả những
người theo đạo và những người ngoại giáo, người Do Thái và dân ngoại, đón nhận
ơn cứu độ, như sách Công vụ Tông đồ nói:
“Thiên
Chúa không thiên tư tây vị, ai kính sợ Ngài, thực hành đức công chính đều được
Ngài vui lòng đón nhận” (Cv 10, 34).
Thiên Chúa thậm chí còndành sự ưu
ái hơn cho những kẻ tội lỗi, như chính thánh Phaolô nói trong thư gửi tín hữu
Rôma, “Trong khi chúng ta còn là tội nhân, Chúa Kitô, theo kỳ hẹn, đã chết vì
chúng ta là kẻ có tội” (Rm 5: 8). Đây là một lời dạy gây sốc đối với
người theo đạo Do Thái nói chung vì họ nghĩ rằng họ là dân riêng được Thiên Chúa
tuyển chọn và tất cả mọi người không phải là người theo đạo Do Thái đều bị Thiên
Chúa nguyền rủa và từ chối. Và điều đó càng làm cho những người Pharisêu bị sốc
vì họ nghĩ rằng họ có địa vị thánh thiêng hơn bất cứ người nào – vì họ không chỉ
là người theo đạo Do Thái mà còn là những người bảo vệ lề luật Do Thái giáo do
Môsê truyền lại theo lệnh của Thiên Chúa. Hơn nữa, họ sống một đời sống tôn
giáo rất nghiêm ngặt.
Những
người thu thuế và những cô gái điếm có thực sự vào Nước Trời trước những nhà
lãnh đạo tôn giáo này không? Chúa Giêsu có thực sự nói rằng sự
thánh thiện của những cô gái điếm và những người thu thuế đã thực sự vượt qua sự
thánh thiện của những nhà lãnh đạo tôn giáo này không? Chúa Giêsu chắc chắn đã nói như vậy!
Đặc biệt là
sự kiêu ngạo của các nhà lãnh đạo tôn giáo này đã khiến họ khó chấp nhận những
lời này của Chúa Giêsu là đúng. Họ nghĩ bản thân họ cao vời và mong đợi người
khác cũng nghĩ họ cao vời như vậy. Họ tin
chắc mình là công chính. Đó là một hình tượng xấu xí.
Nhưng Chúa
Giêsu đã loại bỏ tất cả những điều này bằng cách nâng những người thu thuế và những
cô gái điếm lên Nước Trời. Thật là một “cái tát vào mặt” đối với các nhà lãnh đạo
tôn giáo. Nhưng đó là một cái tát mà họ cần vì lợi ích của chính tâm linh của họ.
Suy nghĩ đúng
đắn nhất mà chúng ta có thể nhận được từ điều này là suy nghĩ về loại người mà
chúng ta dễ dàng có mối liên hệ. Bạn có liên hệ gì với các nhà lãnh đạo tôn
giáo tự hào của thời đó không? Hay bạn liên quan nhiều hơn đến những người thu
thuế và những cô gái điếm? Có lẽ thật khó để thừa nhận mình có liên quan đến
nhóm nào trong cả hai nhóm đó. Có lẽ người
ta có xu hướng muốn tự nhận mình là người tốt lành và chính trực mà không thừa
nhận bất cứ điểm yếu hoặc tội lỗi cá nhân nào. Nhưng ở đây không phải là
chuyện Chúa Giêsu dạy cho chúng ta chọn nhóm này hoặc nhóm nọ.
Sự thật là tất
cả chúng ta cần phải thấy mình nằm trong nhóm những người thu thuế và gái điếm.
Tại sao thế? Bởi vì tất cả chúng ta đều
là tội nhân. Không, chúng ta có thể không mắc phải tội lỗi như họ, nhưng chúng ta có tội và chúng ta phải thừa nhận
điều đó. Và trên thực tế, nếu chúng ta không thể thừa nhận sự yếu đuối và tội
lỗi của mình, chúng ta không khác gì các trưởng lão và các thầy thượng tế. Chúng ta cũng mắc kẹt trong thói kiêu hãnh
của chính mình và tự cho mình là công chính.
Hôm nay, hãy
suy tư về loại người mà bạn cho là mình gần gũi nhất. Nếu bạn khó lòng thấy
mình là tội nhân như những cô gái điếm và những người thu thuế, thì có lẽ bạn
đã mắc phải tội kiêu ngạo mà các nhà lãnh đạo tôn giáo đã mắc phải. Chúng ta
hãy cố gắng cầu nguyện xin cho được sự khiêm nhường. Hãy cầu nguyện xin cho mình thấy chính mình như Chúa thấy.
Chỉ dưới ánh sáng của sự thật này, chúng ta mới tìm thấy tự do.
Truyện kể rằng
trong cơn hấp hối, thánh Đa Minh, đấng sáng lập Dòng Đa Minh, nói với các thầy:
“Cha không hiểu tại sao Chúa không giáng
lửa xuống thiêu đốt làng mạc này vì nó đang chứa một người tội lỗi nhất trong
thiên hạ?”
Các thầy ngơ
ngác nhìn nhau. Một thầy cúi xuống sát tai thánh Đa Minh, hỏi: “Lạy Cha thánh, xin cha cho chúng con biết
người tội lỗi ấy là ai để chúng con tìm cách đưa họ về đàng lành.”
Thánh Đa
Minh bình thản trả lời, rõ từng tiếng: “Người
tội lỗi ấy, chính là cha.”
Các thầy lại
càng ngẩn ngơ, không hiểu được ý của Đấng sáng lập dòng mình. Thánh Đa Minh liền
giải thích : “Nếu có một người nào tội lỗi
nhất trong thiên hạ, mà được ơn Chúa dồi dào như cha xưa nay, thì người đó sẽ
nên thánh bằng mấy ngàn lần cha đây!”
Lạy Chúa,
xin hãy làm cho lòng con đầy tâm tình khiêm nhường. Và trong sự khiêm nhường
đó, xin giúp con nhìn lại chính mình thật sự là ai. Xin giúp con nhìn thấy tội
lỗi của mình nhưng là để thấy rằng con đang khao khát tìm đến Chúa. Xin giúp
con hướng về Chúa ngay trong tội lỗi của mình và cảm nghiệm được niềm vui và sự
tự do của những người đang bước vào Vương quốc của Ngài. Lạy Chúa, con tín thác
nơi Chúa. Amen.
Phêrô Phạm
Văn Trung biên tập.
catholic-daily-reflections.com