Sống
vui, sống mãi và sống hạnh phúc, nhất là chiến thắng cái chết, không chỉ trong
tư tưởng, nhưng là một khát vọng của con người ở mọi nơi mọi thời. Sự sống lại
của Chúa Giêsu khẳng định, khát vọng ấy thực sự có thể, vì cái chết không phải
là một phần cấu trúc sáng tạo, về nguyên lý là không thể đảo ngược, Chúa là Sự
Sống: “Thiên Chúa không tạo dựng sự chết, chẳng vui mừng khi người sống phải chết…”
(Kn 1, 13).
Bởi
ác quỉ ghen tương, nên tử thần đột nhập vào thế gian (x. Kn 1, 13-15), nhưng
Thiên Chúa “sẽ không thí bỏ mạng tôi cho âm phủ” (Tv 16, 10). Lời Thánh Vịnh
trên được Chúa Giêsu là đầu và là trưởng tử hoàn tất khi sống lại từ trong cõi
chết. Sự chết dẫn Người xuống mồ, nhưng không tiêu tan. Người đã chiến thắng sự
chết. Chỉ có Lời quyền năng Thiên Chúa Tình Yêu mới đủ mạnh để phá đổ những rào
cản của sự chết.
«Tôi
tin xác loài người ngày sau sống lại» là lời tuyên xưng vào sự hiện hữu thực sự
của Thiên Chúa, cho phép chúng ta hát vang lời Alleluia ở giữa một thế giới,
bóng tối tử thần đang đe dọa chúng ta.
Đoạn
Tin Mừng thánh Marcô hôm nay như một dạng “phóng sự” được thánh Phêrô trực tiếp
chứng kiến những sự kiện, chúng ta cần đọc với cái nhìn đơn giản mới thấy được
sự phong phú của nó.
Chúa
Giêsu đến và đặt tay lên đứa bé
Điều
mà Giairô mong đợi nơi Chúa Giêsu là “đến đặt tay lên em bé để nó được khỏi và
được sống” (Mc 5, 23). Thái độ của Giairô thật là ấn tượng. Đường đường là trưởng
hội đường Do Thái, vậy mà ông “sụp lạy và van xin” Chúa Giêsu (Mc 5, 22), ông
quên đi nhân cách, địa vị của mình trước đám đông nhiều người biết ông, ông
tiên phong tin cậy vào Chúa Giêsu. Tất nhiên, vì cô gái diệu, ông làm tất cả.
Chúng
ta cũng thế, trong lúc ốm đau bệnh tật, vô phương cứu chữa, hy vọng tiêu tan,
thì lời kêu cầu vang lên tới Chúa thật tha thiết. Lời van xin của người cha:
“Xin Ngài đến… để nó được khỏi và được sống!“. Chúa Giêsu không nói một lời
nào, lời trấn an Giairô cũng không. Đôi lúc Chúa vẫn im lặng đối với lời van
xin của chúng ta, khi nhận lời chúng ta cầu nguyện. Chúa đồng hành và ở với chúng
ta, ngay cả khi chưa nhận lời chúng ta.
Ai
chạm đến Ta?
Một
câu hỏi cất lên giữa đám đông khiến các môn đệ sửng sốt: “Thầy coi đám đông
chen lấn Thầy tứ phía, vầy mà Thầy con hỏi: Ai chạm đến Ta?” (Mc 5, 31) Thì ra
“có một người đàn bà bị bệnh” (Mc 5, 25) đã đi lẫn vào trong đám đông đến sau
Người. Có thể bà sợ đến với Chúa trước nhiều người. Sợ họ biết việc mình làm.
“Mười hai năm trời sống với bệnh xuất huyết” (Mc 5, 25), nghe nói về Chúa
Giêsu, Đấng đã chữa lành những bệnh hoạn tật nguyền trong dân, cơ hội tuyệt vời
đã đến, bà quyết định chạm tới áo Chúa.
Phản
ứng của Chúa Giêsu không làm bà ngạc nhiên và xấu hổ. Không ai đụng đến áo Chúa
mà Chúa không biết. Trước mặt Chúa, chúng ta không phải là người vô danh, mất
hút giữa đám đông. Chúa thấy chúng ta kêu cầu, cả lúc chúng ta không thể hiện
công khai. Chúa biết tất cả vì Người là Đấng toàn tri, là sức mạnh của Thiên
Chúa, là Sự Sống. Người đàn bà đã nhận lại được sự sống qua việc chữa lành nhờ
đụng chạm tới áo Chúa Giêsu (x. Mc 5, 33). Bởi trong chính cuộc đối thoại với
người đàn bà nhút nhát đang tuyệt vọng này, từ việc chữa lành thể xác Chúa ban
cho bà ơn cứu độ, bình an và sức khỏe xác hồn.
Dù
đến với Chúa thế nào đi chăng nữa, lời thánh Phaolô nhắn nhủ chúng ta : “Bạn có
biết sự hào phóng, ân hạn, nhưng không của các món quà của Chúa Giêsu Kitô”
(2Cr 8, 9).
Họ
liền chế diễu Người
Những
“người nhà” Giairô là những người tốt. Với sự thận trọng, họ sẽ gặp người cha
và báo cho ông biết về cái chết của con gái ông: “Con gái ông chết rồi, còn phiền
Thầy làm chi nữa ?” (Mc 5, 35). Nói thế, không phải họ thiếu lòng tin, nhưng là
họ không thể tưởng tượng được một tình huống đã chết rồi có thể sống lại được.
Thoáng
nghe lời họ nói, Chúa Giêsu bảo: “Con bé
không chết đâu, nó đang ngủ đó” (Mc 5, 39). Họ thấy nực cười, vì chính lúc
Giairô vắng nhà thì con gái ông trút hơn thở lần cuối. Chúa mời gọi ông Giairô:
“Ông đừng sợ, hãy cứ tin” (Mc 5, 36)
Giairô đã tin vào quyền năng chữa bệnh của Chúa. Ông được mời đi xa hơn
sự tin tưởng là sống niềm tin vào Chúa.
Chúa
Giêsu muốn chúng ta có một niềm tin sắt đá, một đức tin chuyển núi rời non, vượt
trên sự chết. Kẻ có tội không bao giờ chết trước mặt Thiên Chúa. Người ấy có thể
sống lại nhờ ân sủng Thiên Chúa trao ban, vì Chúa là Sự Sống. “Thiên Chúa không
vui mừng khi người sống phải chết” (Kn 1, 13).
Hãy
cho em bé ăn
Giairô
và vợ ông, cùng với ba tông đồ được Chúa mang theo. Chúa Giêsu không cầu xin
Chúa Cha, không ban một lời chúc lành nào, vì Chúa là Sự Sống. Người có thể trả
lại sự sống cho em bé một cách dễ dàng khi cầm tay nó. Người vẫn cầm tay chúng
ta mà chúng ta không biết.
Những
người chứng kiến không được chuẩn bị để đánh giá một cử chỉ như vậy có nghĩa
gì. Còn quá sớm để giải thích cho họ ý nghĩa đầy đủ về sự sống lại của em bé. Nếu
Đức Giêsu giữ bí mật, khác hẳn với việc Chúa chữa người đàn bà chạm vào Chúa,
Người đã mang theo ba nhân chứng là những chứng nhân từ núi Chúa biến hình cho
đến khi Chúa chịu Khổ Nạn và Phục Sinh. Im lặng là cần thiết, vì sự sống lại
như thế được coi là dấu chỉ rõ ràng thời thiên sai.
Chúa
Giêsu bảo họ: “Hãy cho em bé ăn” (Mc 5, 43). Vì em mà Chúa Giêsu đến. “Ăn” là cử
chỉ Chúa Giêsu báo trước sự phục sinh của Chúa, vào buổi chiều tối Chúa Phục
sinh, Chúa hỏi các môn đệ: “các con có gì để ăn?” không phải là để ăn cho thể
xác, nhưng là để họ có niềm tin vào sự phục sinh của Chúa Kitô.
Giờ
đây, Tiệc Thánh chúng ta cử hành là dấu chỉ của niềm vui được chia sẻ trong đức
tin trước Thiên Chúa hằng sống, với sự sống viên mãn tràn đầy chứng thực rằng
sự sống mạnh hơn cái chết. Chúa hằng sống và hiển trị muôn đời. Amen.
Lm.
An-tôn Nguyễn Văn Độ