Khai mạc Tuần Thánh với
nghi thức làm phép Lá, kiệu Lá kèm theo những bài hát reo hò vang dội phấn khởi
màng vui. “Dọc đàng, người ta trải áo trên lối đi. Khi Người đến gần triền
núi Cây Dầu, tất cả đoàn môn đệ hân hoan lớn tiếng ca ngợi Chúa về mọi phép lạ
họ đã thấy mà rằng: "Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến! Bình an trên
trời và vinh quang trên các tầng trời” (Lc 19, 36-38). Giờ đây mỗi
người cầm cành lá trong tay vừa đi vừa hát “Hoan hô Thế Tử nhà Đavít...”
thấy thật là vui.
Đám đông dân chúng đón rước
Chúa lúc đó hân hoan, ngợi khen, chúc tụng, đúng là một bầu
khí vui mừng mà chúng ta cảm nghiệm được khi tái cử hành biến cố
năm xưa hôm nay. Chúa Giêsu, Thái Tử nhà Đavít tiến vào Giêrusalem đã khơi
dậy lên bao nhiêu niềm hy vọng nơi tâm hồn những
người đơn sơ, nghèo khổ, bị lãng quên, những người không đáng kể
gì trong xã hội. Thế giới chúng ta sống đang rất cần tình thương đó.
Toàn bộ sứ mạng của Người
Tôi Tớ Đau Khổ được Isaia tóm lại: lắng nghe để huấn luyện, huấn luyện để loan
báo : "Người thức tỉnh tai tôi, để nghe lời Người giáo huấn … Chúa đã
ban cho tôi miệng lưỡi đã được huấn luyện, để tôi biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ
nhọc nhằn" (x. Is 50, 4-7).
Chúa Giêsu vốn dĩ là Thiên
Chúa, chia sẻ tất cả vinh quang của loài người và vinh quang Thiên Chúa :
"Đã trở nên giống như loài người, với cách thức bề ngoài như một người
phàm" (Pl 2,7). Là con người, một tạo vật có giới hạn trong thời
gian, gắn liền với khổ đau, ngược đãi và bị giết chết. Trở nên giống phàm nhân,
ngoại trừ tội lỗi. Dù là Đấng vô tội, Chúa Giêsu đã khước từ vinh quang của Con
Thiên Chúa và trở thành Con của loài người, để liên đới với chúng ta là những
người tội lỗi. Không những thế, Người đã sống giữa chúng ta trong một
"điều kiện của kiếp nô lệ": không phải như là vua, cũng không phải là
ông hoàng, nhưng là nô lệ. Người đã hạ mình, và vực thẳm sự hạ mình của Người
mà Tuần Thánh cho chúng ta thấy xem ra không có đáy, "vâng lời cho đến
chết" (Pl 2,8), đành mất tất cả để có được vinh quang trở về với
Thiên Chúa.
Bị hạ nhục trong tâm hồn
với các chế nhạo, xỉ vả, và khạc nhổ, thân xác phải chịu đánh đập,
đòn vọt và mạo gai khiến cho diện mạo của Người không còn hình tượng người ta
nữa. Trước quyền bính tôn giáo và chính trị: Ngài đã tự biến thành tội nhân và
bị coi là bất chính.
Sau khi bị bán với 30 đồng
bạc và bị phản bội bởi một môn đệ Người đã chọn và gọi là bạn. Người bị
nộp vào tay kẻ dữ, bị mạc cả với kẻ sát nhân, phải vác thánh giá nặng nhục nhã
và bị nhạo báng như tên nô lệ. Người khiêm nhường đến độ không còn được tôn
trọng. Người đã tự hủy mình ra không, không còn sức để vác cây thập giá. Người
đã cảm nhận trên da thịt mình sự dửng dưng, bỏi vì không ai muốn lãnh trách
nhiệm đối với số phận của Người. Dân chúng biến các lời chúc tụng thành tiếng
kêu tố cáo, thích cho kẻ sát nhân được trả tự do cho họ hơn. Và thế là Chúa bị
chết trên thập giá, là cái chết đớn đau và hổ nhục nhất dành cho các kẻ phản
bội, nô lệ và các kẻ tội phạm tồi tệ nhất.
Chúa không đòi cho mình một
đặc quyền đặc lợi nào, chẳng là gì trước sự tàn bạo của binh lính, kể cả Simon
người Cyrênê, Chúa cũng chẳng là gì, ông kề vai vác đỡ, chẳng qua ông bị
bắt vác mà thôi. Ông không biết ý nghĩa, cử chỉ vác thánh giá này. Những người
nhạo báng hay tên lính lấy bọt biển nhúng giấm cho Chúa uống, họ có hiểu được
không?
Ba năm mỏi chân đi giảng
đạo cho muôn dân, với những phép lạ Chúa không giúp cho họ khám phá con người
thật của Chúa Giêsu. Trong vườn Cây Dầu, một mình đối diện với Chúa Cha, Chúa
không xin điều gì : ngoại trừ xin ơn tha thứ cho những ai làm khốn mình,
vì Chúa đến để mang ơn tha thứ cho mọi người : "Lạy Cha, xin tha
cho chúng, vì chúng không biết việc chúng làm" (Lc 23, 34).
Cùng chịu đóng đanh với
Chúa Giêsu có hai tên trộm cướp, một đứa bên trái, một đứa bên phải. Một kẻ
nhạo báng Chúa, còn kẻ kia thừa nhận mình là kẻ có tội : "Chúng ta
phải chịu xứng với việc chúng ta đã làm" (Lc 23, 41).
Một trong hai tên trộm thưa
Chúa Giêsu rằng: "Xin nhớ đến tôi cùng..." (Lc 23, 41).
Chúa Giêsu trả lời ngay lập tức : "Quả thật, Ta bảo ngươi: ngay hôm
nay, ngươi sẽ ở trên thiên đàng với Ta" (Lc 23, 42). "Vào
khoảng giờ thứ sáu, tối tăm liền bao trùm cả mặt đất cho đến giờ thứ chín…màn
trong đền thờ xé ra" (Lc 23,44-45). Chúa Giêsu trút hơi thở trao phó
linh hồn trong tay Chúa Cha và từ nay, chắc chắn Người là tác nhân Phục Sinh,
hoàn tất điều có thể trao ban. Lòng thương xót của Chúa chạm tới con tim của
viên quản bách quân, khiến anh ngợi khen vinh quang Thiên Chúa, và đám đông
cảm thấy nhu cầu cần thiết phải được tha thứ liền đấm ngực ăn năn trở về mừng
lễ Vượt Qua.
Lạy Chúa, chúng con vừa cử
hành các mầu nhiệm thánh, Chúa đã ban cho chúng con được thỏa chí toại
lòng. Nhờ Con Một Chúa chịu khổ hình thập giá, Chúa làm cho chúng con tin
tưởng vững vàng sẽ được ơn cứu độ, thì nhờ mầu nhiệm Người đã phục sinh, xin
cho chúng con đạt tới quê trời như lòng hằng mong ước. Amen.
Lm.
Antôn Nguyễn Văn Độ