Trận cháy rừng ác liệt mang tên Marshall vào hôm 29/ 12/ 2021 đã xé toạc quận Boulder, tiểu bang Colorado, Hoa Kỳ khi san bằng các dãy phố, thiêu rụi hơn 6.000 mẫu rừng và khoảng 1.000 ngôi nhà. Giữa sự u ám của đống tro tàn, đổ nát ấy, một biểu tượng bất ngờ của đức tin đã xuất hiện.

Amdist the smoldering rubble of the
Greanys’ home, a statue of Mary remained standing
Bức tượng này là của gia đình anh chị
Tom và Kat Greany, thuộc vào số những cư dân buộc phải sơ tán và hầu như bị mất
tất cả những gì họ sở hữu vì trận hỏa hoạn. Có vẻ như, dù căn nhà mơ ước của họ
mới được sửa chữa đẹp đẽ, khang trang cách đây 9 tháng, giờ đây chỉ còn là đống
tro tàn, nhưng, tự trong tâm hồn, anh chị Tom và Kat vẫn không tắt lịm niềm tin
yêu, hy vọng.
Thật thế, Tom không hề than thở về những
gì đã mất. Thay vào đó, anh dành thời gian để suy ngẫm về tất cả những gì anh
có. Giống như câu chuyện ông Job trong Kinh thánh, Tom vẫn nhận ra các phúc
lành của Chúa ngay thời điểm mà cuộc sống hàng ngày của gia đình anh hoàn toàn
bị đảo lộn, nếu không muốn nói là, không còn gì nữa.

Destroyed homes and burned vehicles sit
in the aftermath of the Marshall fire in Lousiville, Colo., Jan. 4, 2022.
Chứng kiến những gì khi trở về lại sau
trận hoả hoạn, từ sự bàng hoàng, đến độ kinh hoàng, một đàng, Tom nhận thức rõ
về sự mất mát quá lớn và đầy chua xót. Nhưng đàng khác, như Tom diễn tả: “chúng
tôi chỉ có thể cảm thấy sự mất mát như một nỗi đau vì sự to lớn phi thường của
những món quà mà chúng tôi đã được ban tặng trong cuộc sống của mình. Chúng tôi
thật diễm phúc biết bao.”
Trước đó, gia đình Tom chẳng bao giờ
hình dung được rằng ngọn lửa sẽ cướp mất ngôi nhà của họ. Vì, căn nhà toạ lạc tại
một khu phố ngoại ô, cây cối được cắt tỉa cẩn thận, cách xa đồng cỏ và dường
như không có loại cây nào dễ bén lửa. Cho dù, nếu có một vài vật có thể bị cháy
xém bởi đám cháy rừng, gia đình Tom vẫn không hề nghĩ rằng đám cháy sẽ đến được
trước cửa nhà mình. Nhưng rồi, anh chỉ kịp mang được cái két an toàn với các
tài liệu quan trọng và chiếc máy tính xách tay, vội vã sơ tán theo sự hướng dẫn
của đội cứu hỏa, thậm chí chẳng kịp thay quần áo hoặc mang theo bàn chải đánh
răng.
Chính vì giả định về sự an toàn nên khi
chứng kiến căn nhà bị cháy rụi càng khiến anh chị thấm thía hơn. Với Tom, khung
cảnh chẳng khác gì địa ngục! Trước hiên nhà, nền bê tông vỡ vụn, gạch bể nằm ngổn
ngang; những cánh cửa trước nhà được thiết kế đẹp đẽ, giờ tan thành như một quả
bóng xoắn. Nhưng Mẹ Maria vẫn đứng đó! Dù một nửa bức tượng bị bồ hóng bao phủ
nhưng Mẹ không bị thương tổn chút nào cả.
Như thể được xem là nguồn an ủi cho gia
đình Tom, Mẹ Maria vẫn như một lính canh, đứng quan sát hiện trường. Dưới chân
Mẹ, có hàng chục viên đá hình trái tim, vốn là những vật lưu niệm mà gia đình
Tom thu lượm trong những chuyến đi chơi thường xuyên của họ. Trong cuộc sống
thường ngày, những viên đá nhỏ này là biểu tượng quan trọng đối với gia đình,
vì chúng nhắc nhở họ rằng họ đã dâng hiến cuộc đời cho Chúa Giêsu qua Mẹ Maria,
và chính Thánh Tâm và Mẫu Tâm sẽ bảo vệ và nâng đỡ họ vượt thắng mọi sự. Giờ đây, khi những viên đá hình trái tim ấy bị
chôn vùi, thì chính bức tượng Mẹ Maria trở thành một biểu tượng mới cho gia
đình. Tom giải thích:
“Bức tượng là một biểu tượng. Giữa đống
đổ nát âm ỉ mà vài giờ trước đó chẳng khác gì địa ngục, Mẹ Maria vẫn ở lại. Như
Mẹ sẽ luôn ở lại trong cuộc đời của chúng tôi. Mẹ cầu bầu cho chúng tôi vượt
qua giai đoạn tăm tối nhất, Mẹ cầu bầu với Chúa Giêsu Kitô, con của Mẹ, và cũng
là Đấng Cứu độ của chúng ta. Nhìn vào khung cảnh này thật là đau đớn – ngôi nhà
đẹp đẽ và mọi đồ đạc trong đó, cả những món quà giáng sinh mà chúng tôi và các
con trai trao cho nhau mấy hôm trước, đã tan tành theo mây khói. Toàn bộ khu phố
đã biến mất trong vòng chưa đầy một ngày."
Việc mất đi ngôi nhà mơ ước thật là bi
thảm.
Nhưng Tom thừa nhận rằng, tất cả những
gì họ mất đều là thuộc về thế giới tạm thời. Họ biết chắc rằng mình không thể
mang theo ngôi nhà này cho cuộc sống mai hậu. Sâu xa hơn, Tom nhận thức rõ:
“Thiên Chúa đã không đốt nhà chúng tôi để dạy chúng tôi một bài học. Nhưng qua
sự mất nhà, Thiên Chúa đã cho chúng tôi một cơ hội để cảm nghiệm sự an ủi của
Người qua sự cầu bầu của mẹ Maria.” Cho nên, họ vẫn hết lòng biết ơn, một lòng
biết ơn được khơi nguồn từ đức tin sâu xa đó là, dù ngay trong đám cháy, họ vẫn
được an toàn và vẫn được ở bên nhau. Hơn nữa, Tom còn mạnh mẽ xác tín: không ai
có thể lấy mất đức tin đã ăn sâu vào nơi họ, một đức tin được nuôi dưỡng bằng
những dấu chỉ, đó là Thánh Gia không chỉ ở bên, nhưng còn yêu thương, quan tâm,
chăm sóc họ. Các ngài cầu nguyện cho họ cũng như cho thế giới trong thời kỳ đen
tối mà chúng ta đang sống.
Giờ đây, Tom coi thảm kịch này là một lời
mời gọi đi theo Chúa. Anh nói:
“Tôi đã nài xin một điều duy nhất trong
dịp lễ Giáng sinh đó là: Chúa sẽ làm cho gia đình tôi trở nên thánh thiện. Có
thể điều đó bắt đầu bằng việc chúng tôi tước bỏ tài sản để hoàn toàn tín thác
vào Người. Vâng, ‘Nếu bạn muốn nên trọn lành, hãy bán của cải, phân phát cho
người nghèo khó, thì bạn sẽ có được kho tàng ở trên trời; và hãy đến theo Ta.’
(Mt 19, 21)”
Vậy thì phải chăng, từ kinh nghiệm của
gia đình Tom, mỗi chúng ta cũng có những kinh nghiệm riêng của cuộc đời mình,
nhưng đều có một điểm chung là:
không phải bức tượng Mẹ Maria còn nguyên
vẹn giữa đống tro tàn trở thành biểu tượng bất ngờ của niềm tin, mà chính là
tâm hồn của những ai, dù trong những khoảnh khắc tồi tệ nhất, với đầy đủ cảm
xúc đớn đau khi bị mất mát, khị phải buông bỏ, như bất kỳ ai khác, nhưng đã
khiêm tốn chấp nhận ngọn lửa thanh luyện, của chính Chúa, để nên tinh ròng,
sáng ngời và mạnh mẽ ngay giữa đống đổ nát của “căn nhà mơ ước” của đời mình?
Nt. Anna Ngọc Diệp, OP
Dựa theo: denvercatholic.org và: aleteia.org
(giaophanmytho.net)