1. Ông trùm báo, vào làm phép cho Dân
Thánh ở Nam Miên.
Tốt quá, tớ sẽ một công hai ba chuyện.
Chuyện chính là thăm Bà cụ khu Dân Thánh
Nam Miên, lớp người đầu tiên cùng Cha Limchon tiên khởi đáng kính đến lập Xóm Đạo.
Mấy lần ngang qua định ‘tạt’ vào thăm
Bà, nhưng vẫn chưa thành.
(Đường đất nhỏ vào nhà rẫy của Bà quanh
co bờ ruộng, ao hồ; chạy xe máy hớ tay lái là lọt sàn ngay; đặc biệt khó khi
mưa đường rất trơn trượt. Nghe nói, có lần ai đó đưa Dì vào cho ‘người rừng’ chịu
MÌnh Thánh Chúa, trên đường ra về đã… lăn cù xuống ao ruộng!)
Nghe nói Bà mới bị ốm nhưng chẳng lạ,
sau khi tiêm mũi hai vacxin phòng chống ả Covy China (tớ cũng bị ả hành cảm sốt,
ngay mũi đầu, mũi 2 thì không sao).
Bà có đứa con trai ‘người rừng’, nằm bệnh
nhiều năm, chủ yếu tay Mẹ chăm dưỡng trong Nhà rẫy cách biệt.
Đứa con ‘người rừng’ của Bà mới mất. Nỗi
đau người Mẹ còn nguyên nóng hổi.
Bà, có lẽ là người Mẹ đau khổ nhất vì có
mấy con bệnh tật, khuyết tật…
Nhưng Bà đau khổ nhất khổ nhất lại là
người con gái út lành lặn, từng là niềm Hy vọng của Bà.
2. Người con niềm Hy vọng của Bà lên
thành Hồ lao động.
Nàng quen và yêu một chàng trai Lương
dân, con độc tộc, nối dõi tông tường.
Chẳng phải là vấn đề, bởi chàng có ý học
Đạo, theo Đạo…
Nhưng gia Đạo không đồng ý…
Cũng chả sao, bởi Hội thánh vẫn có phép
chuẩn cho Hôn nhân khác Đạo, Đạo ai nấy giữ…
Nhưng…
Cuối cùng họ nên Vợ - Chồng chỉ có phép
đời, không có phép Đạo.
Một người Đạo đức như Bà, đặc biệt quan
tâm ơn phần Rỗi Linh hồn… con cái như thế là một nỗi đau khổ lớn lắm
(!), khủng khiếp lắm (!)
Rồi gia đình bên mẹ chồng phát tâm Phật
‘xuất gia’… Biến tư gia thành Am tự, thành chùa…
Con Bà cùng với Mẹ chồng, người chồng trở
thành… trụ trì Am tự chùa tư gia….
Tớ đến Bà, ngoài việc thăm viếng Bà, còn
có ý gởi Thiệp Mừng Giáng Sinh- Năm mới của Gia đình Giáo xứ đến gia đình con
gái Bà trên Thành Hồ.
…
Tớ nhớ đến Mẹ Thánh Monica- quan Thầy
quý Bà Mẹ Công giáo…
Mẹ Monica- Mộ người mẹ Công giáo khổ
toàn tập: Khổ vì chồng, khổ vì mẹ chồng, khốn khổ nhất về đường con cái, cụ thể
cậu con trai Augustino.
Mẹ Monica đã khổ đau, đã khóc, đâu phải
một vài năm, mà trên 30 năm nước mắt ròng khổ đâu… Đen tối sầu đau do chồng con
dồn dập tứ bề ấy, nhưng Mẹ không mất Tin Mừng Hy vọng trong tín thác vào Cha Trời…
Và Mẹ đã được Cha Trời cho Mẹ đong đầy ước
nguyện, hơn cả mãn nguyện. Chính Mẹ nói thế trong những giây phút ‘trăng trối’…
Mẹ ra đi trong thanh thản, hạnh phúc!
Và cuộc đời sống trong Thế gian
nhưng Mẹ- như Lời Chúa Giêsu nói ‘không thuộc về thế gian’- không để tục
hóa ‘gian thế’ hẵm hại, làm băng hoại đời mình- nên trở thành Biển Hồng Ân... Mẹ
tìm niềm vui- ý nghĩa cuộc sống ngay nơi mà vì bi quan, bế tắc… có lúc coi là
‘bể thảm’.
Cuộc đời thành bài ca tán tụng Hồng ân!
…
Trở về với Bà- Người Mẹ đau khổ.
Tớ tin Chúa sẽ làm nhiều việc kỳ diệu
cho Bà, nơi con cái của Bà.
Lm. Đaminh Hương Quất